PHÁN QUYẾT - Trang 190

vội vàng gọi các anh đến là chỉ muốn hỏi các anh một câu, một câu nói
thực, một câu tự đáy lòng, một câu không mang bất cứ một màu sắc giả tạo
nào. Các anh ai trả lời câu hỏi của người ấy, không cần phải thương lượng,
cũng không cần phải giải thích, cũng không bắt buộc phải chịu trách nhiệm
gì. Tôi chỉ muốn hỏi các anh, Trung Dương rốt cuộc có vấn đề hay không,
các anh rốt cuộc có vấn đề hay không, đội ngũ lãnh đạo của Trung Dương
rốt cuộc có vấn đề hay không? Rốt cuộc có hay không? Nếu có thì rốt cuộc
là lớn tới mức nào? Tới mức vi phạm kỉ cương hay là vi phạm pháp luật?
Tôi đã nói rồi, không cần giải thích, không cần biện minh, đơn giản ngắn
gọn, có nói có, không nói không."

Văn phòng lặng ngắt không một tiếng thở, tĩnh mịch đến mức dường

như không có cảm giác con người tồn tại.

Bí thư Đảng ủy Trần Vĩnh Minh liên tục đưa mắt nhìn sang phía tổng

giám đốc Quách Trung Diêu, nhưng Quách Trung Diêu lại dường như đã
rơi vào trạng thái ưu tư trầm mặc, rất lâu rất lâu sau, ông ấy cũng không
nhìn Lý Cao Thành, cũng không nhìn Trần Vĩnh Minh. Hình như chẳng
nhìn ra được điều gì từ nét biểu cảm đó của Quách Trung Diêu, vừa không
thấy được sự căng thẳng lại không thấy được áp lực, càng không nhìn ra
nổi kinh hoàng sợ hãi. Sự trầm tư của Quách Trung Diêu như một dạng
cảm xúc mà không đặt nơi con mắt, đó là thứ trầm tư không màng đến tất
cả. Chỉ là một chút thương cảm, một chút nặng nề, một chút tang thương,
một chút tuyệt vọng. Tuy nhiên, chính những thứ một chút ấy lại khiến cho
Lý Cao Thành cảm thấy buồn bã, khó chịu vô cùng.

Mấy câu nói vừa rồi của ông liệu có phải quá khó để tiếp thu, có phải

khiến người ta thấy đau lòng? Hoặc là có phải khiến người cảm thấy nhục
nhã, khiến người ta cảm thấy khó trả lời?

Thật sự khó trả lời vậy sao?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.