PHÁN QUYẾT - Trang 191

Nếu thật sự không hổ thẹn với lòng thì chỉ cần hai chữ là đủ cho câu

trả lời: Không có.

Tôi không rút tiền của Nhà nước bỏ vào túi mình, cũng không lợi dụng

Nhà nước và các doanh nghiệp, càng không lấy của công làm của tư, lấy tài
sản của tập thể thành tài sản của cá nhân mình.

Chẳng có gì là khó để trả lời. Là với một cán bộ của Nhà nước, là một

lãnh đạo của doanh nghiệp quốc doanh, là một người mang tên gọi đầy uy
vang trong lão bách tính: Người cộng sản Đảng, có khó khăn khi trả lời câu
hỏi này thật sao?

Trừ phi anh thực sự đã làm chuyện hổ thẹn với người, hổ thẹn với thân

phận và tên gọi này.

Có đáp án nào nằm giữa hai điều đó không? Tức là, ở một mặt nào đó

tôi không hề làm những việc mù quáng vì hám lợi, những việc vì mưu cầu
cá nhân; nhưng ở một mặt nào đó, tôi thực sự cũng đã làm những điều xấu
xa nhơ bẩn, hổ thẹn với thân phận và tên gọi này. Do đó, một vấn đề vốn
tưởng chừng đơn giản nhưng lại khiến cho người ta rất khó trả lời, hoặc
không biết nên trả lời thế nào.

Thực sự có đáp án như vậy sao? Hoặc thật sự có lời giải như vậy sao?

Lý Cao Thành lặng lẽ nhìn hai người lãnh đạo chủ chốt của công ty

đang ngồi trước mặt mình và cứ như thế rất lâu rất lâu, cả căn phòng không
một tiếng động. Ông cảm thấy thời khắc này không thể nói được bất cứ
điều gì, cũng không nên nói gì. Bởi ông nhận ra chỉ cần ông nói gì đó, thậm
chí là chỉ cần ông có biểu hiện gì đó khác biệt là cái sắc thái tôn nghiêm,
cái không khí lo lắng, sợ hãi trong phòng làm việc lúc này sẽ lập tức tan
biến. Ông cảm thấy một chút khó thở, áp lực tâm lý dường như không phải
là từ hai người cấp dưới này mà rõ ràng là từ chính bản thân ông. Đối với
một lãnh đạo doanh nghiệp vốn luôn lăn lộn trong những mưa gió thăng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.