PHÁN QUYẾT - Trang 200

ông lại không cảm thấy gì. So với cái đầu tiên thì điều này há chẳng phải
còn khiến người ta càng sợ hãi hơn sao?

Lại một lần nữa ông lặng lẽ quan sát hai người đang ngồi trước mặt,

bọn họ cũng đang lặng lẽ quan sát ông.

Rất lâu sau ông mới đưa tay về phía họ bất lực nói:

"Nếu các anh thấy không có gì để nói thì hãy quay về đi. Khi nào nghĩ

ra thì lúc đó quay lại."

Bí thư Đảng ủy Trần Vĩnh Minh cuối cùng cũng vội lên tiếng:

"Thị trưởng Lý, những lời ông hỏi thật sự rất khó trả lời. Nếu như ông

chỉ hỏi cá nhân tôi thì tôi đương nhiên dám bảo đảm với ông, cá nhân tôi
không có bất kì vấn đề nào, trước đây không có, bây giờ cũng không, sau
này càng không thể có. Nhưng nếu bắt tôi nói đội ngũ lãnh đạo của Trung
Dương có vấn đề hay không, cả nhà máy Trung Dương có vấn đề hay
không thì tôi thực sự không trả lời nổi, thật sự không trả lời được. Biết bao
nhiêu là cán bộ, một công ty lớn như vậy, thật sự không thể nắm bắt được
việc có hay không có vấn đề.

Nhìn gương mặt ủ rũ của bí thư Đảng ủy Trần Vĩnh Minh, đột nhiên

Lý Cao Thành cũng ý thức được câu hỏi của mình quả thực quá lớn. Xuất
phát điểm khi đó của bản thân ông thực ra cũng chính là điểm mà ông lo
lắng nhất khi bắt đầu bắt tay vào giải quyết vấn đề của Dệt may Trung
Dương, đó chính là ông lo sợ cả đội ngũ lãnh đạo nhà máy Dệt may Trung
Dương đều có vấn đề, nói cách khác thì đó cũng là vấn đề lãnh đạo của
Trung Dương, và đó chính xác là vấn đề tham ô tham nhũng của cả một tập
thể.

Nếu đây là sự thực thì đó là một cách nhìn về vấn đề Trung Dương,

nếu không phải là sự thực thì đó cũng là một cách nhìn khác về Trung
Dương. Điểm này có lẽ chính là mấu chốt trong vấn đề Trung Dương, là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.