PHÁN QUYẾT - Trang 289

"... Sao các người dám làm như vậy!" Lý Cao Thành dường như

không thể tin nổi vào tai mình.

"... Ngài xem ngài, ngài, đàn ông các ngài, đều, đều như vậy... vừa

muốn này vừa muốn nọ... vừa muốn tìm gái trẻ, vừa sợ xảy ra chuyện. Em
nói cho ngài biết, chỗ này của chúng em là nơi có bảo hiểm tốt... tốt nhất,
ngài, ngài đừng lo sẽ có chuyện... Ngài có biết ông chủ của bọn em có hậu
đài vững chãi thế nào không, vốn dĩ chẳng ai dám động đến đây đâu... Dọa
anh ấy! Ngài biết không... Thị trưởng! Ngài không nhìn xem... kinh doanh
ở đây tốt nhường nào... Lời em nói toàn là thật thôi, ngài không phải sợ gì
hết, cho dù có người đến thì cũng không bắt... bắt chúng em đâu, chỉ cần
chúng em nói chúng em là nữ công nhân của Trung Dương là công an cũng
chẳng nói đến câu thứ hai là lập... lập tức thả ra ngay..."

"Hóa ra cô cũng là ở Trung Dương?" Một cảm giác chấn động ghê

gớm lại bủa vây lấy Lý Cao Thành.

"Em, em có ở Trung Dương nào đâu... công an đến em mới nói vậy,

mấy người bọn họ... mới là ở Trung Dương, tất cả bọn họ. Các cô gái ở chỗ
chúng em hầu hết đều, đều là từ Trung Dương... Cái lão này làm sao vậy?
Cứ hỏi này hỏi kia, nếu muốn... thì nhanh lên, hay là, ngài... không được
rồi... "

Lúc này Lý Cao Thành như đã không còn nghe thấy gì nữa, không còn

nhìn thấy gì nữa, đầu óc ông trống rỗng.

Khoản vay của Trung Dương, nữ công nhân của Trung Dương, kĩ

thuật viên của Trung Dương...

Tất cả đối với người làm Thị trưởng như ông mà nói, không chỉ là một

sự châm biếm động trời mà còn là một nỗi nhục tày trời!

Trước mắt ông bỗng hiện ra một vật khổng lồ nằm yên bất động, trên

mình nó lổm ngổm đầy những con kí sinh trùng vừa to vừa béo, chúng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.