PHÁN QUYẾT - Trang 290

đang cắm miệng gặm nát thân mình con vật kia, mồm đầy máu, đầu đung
đưa, bọn chúng tỏ ra hung hăng bất trị, tham lam vô độ. Con vật khổng lồ
kia càng ngày càng hao gầy, cơ thể thoi thóp hấp hối dường như sắp kiệt
sức, còn lũ kí sinh trùng đó thì lại ngày một to lớn, ngày một cường tráng
và ngày thêm béo mầm...

Sự lụi tàn của anh đồng nghĩa với sự tồn tại của chúng, còn sự cường

tráng của chúng đồng nghĩa với sự diệt vong của anh. Chính anh đã dùng
cơ thể của anh để nuôi dưỡng một đám người đào huyệt chôn anh, chúng
đang dùng chính năng lượng mà anh cung cấp cho để từng bước từng bước
tấn công anh, vùi dập anh!

Điều đáng sợ nhất là nếu thật sự đến ngày đó thì rất có thể sẽ chẳng có

ai lưu luyến anh, nhớ thương anh, bởi tất cả đều là do anh tự làm tự chịu, tự
chuốc lấy mà thôi, thật đáng đời anh!

Bọn chúng đang mượn tay anh để hủy hoại chính quyền của anh! Đây

không còn là tin đồn nữa mà là sự thực chắc chắn rồi!

Mấy chục, mấy trăm năm sau, hậu bối sẽ phải làm sao để nhìn nhận

các anh đây? Phải làm sao để bình luận về các anh đây?

Người ta sẽ coi tất cả như là một trò cười để đàm luận và bình giá về

các anh ư?

...

Ông nghe thấy tiếng gõ cửa rầm rập bên ngoài.

Dưới ánh đèn mờ tối, một gương mặt ông vừa rất muốn gặp cũng vừa

không thích gặp dần dần hiện ra trước mắt ông: Vừa thân thuộc, vừa lạ lẫm.

Không sai, đứng trước cửa phòng hát đó chính là cháu vợ ông, Ngô

Bảo Trụ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.