PHÁN QUYẾT - Trang 324

mình đứng lên ngự trị trên tổ chức, tự thể hiện ý nguyện của mình ra dưới
danh nghĩa tổ chức? Để rồi hở ra là đứng trước mặt nhiều người chẳng chút
ngại ngùng tuyên bố: ai ai ai là do tôi đề bạt, người nào người nào người
nào là do tôi đề bạt, sao dám không nghe lời tôi!

Đề bạt cán bộ là nhu cầu của tổ chức, không phải là nhu cầu cá nhân,

bởi tổ chức cần nên mới sát hạch và đề bạt cán bộ, đây chính là công việc
của anh, dựa vào đâu mà anh dám khua chân múa tay, vênh mặt sai khiến
người được đề bạt, để rồi cả đời tự cho mình là ân công!

Lời có thể nói như vậy, lý cũng có cái lý này, nhưng trong cuộc sống

thực tế, anh dám ý kiến như vậy, dám thể hiện như vậy sao?

Nếu anh dám như vậy, đừng nói là sự đề bạt của anh lập tức sẽ gặp

ngay vấn đề mà cả việc đối nhân xử thế của anh, hình tượng của anh cũng
bị tổn hại. Cho dù ở giữa những người bình thường thì anh cũng vẫn bị
người ta xem thường. Ngay cả người đề bạt anh cũng phản đối anh thì anh
còn có thể làm gì được nữa!

Vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, cũng bằng với hành vi lục thân bất

nhận, chẳng có nhân tính, người như vậy không phải con người!

Có thể đây chính là văn hóa của Trung Quốc, thật sự chẳng còn cách

nào.

Nhưng nó cũng khiến anh phải đối diện với một sự lựa chọn cực kỳ

nghiêm khắc, bắt buộc phải đưa ra phán quyết và bất cứ lúc nào cũng đều
gặp phải là: ông ta đề bạt anh nhưng ông ta đại diện cho tổ chức; anh là do
ông ta đề bạt, nhưng anh làm việc cho tổ chức; đến một ngày, trên một vấn
đề nào đó, rốt cuộc nên chịu trách nhiệm cho ông ta hay là chịu trách nhiệm
cho tổ chức, anh sẽ lựa chọn thế nào giữa ơn chi ngộ và tận trung tận trách?

Anh buộc phải lựa chọn, không có con đường bất kì nào ở giữa cho

vấn đề này, anh không còn sự lựa chọn nào khác!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.