PHÁN QUYẾT - Trang 325

Có lẽ chính vì suy nghĩ quá nhiều về vấn đề này, về sau ông cũng

không nói gì nhiều với Nghiêm Trận nữa. Vừa không tỏ thái độ vừa không
tỏ lập trường. Trước khi chưa có được phán đoán chính xác, ông không
muốn nói gì, cũng không muốn thể hiện bất cứ điều gì.

Ý của Nghiêm Trận thực ra sớm đã nói rõ trong cuộc điện thoại gọi

đến lúc diễn ra cuộc họp thường ủy rồi.

Nghiêm Trận nói rất nhiều, Lý Cao Thành cũng nghe rất nhiều. Thực

sự hai người cuối cùng đều không tỏ thái độ, cũng không có thái độ.

Ông nhìn ra được tối nay Nghiêm Trận không hề vui, thực ra ông cũng

thế, không hề vui mừng gì.

Nhưng cũng chỉ có thể như vậy.

Trong tiết trời ngày tam cửu tứ cửu, bước ra từ căn phòng ấm áp dễ

chịu, không mất quá nhiều thời gian, luồng khí lạnh thấu da thấu thịt đã ôm
trọn toàn thân ông.

Lý Cao Thành không gọi xe, trời khuya rồi, đúng lúc ông muốn một

mình đi bộ trên phố. Đừng xem thường một Thị trưởng như vậy, trong thời
đại tivi đã phổ cập như ngày hôm nay thì thực ra còn nổi tiếng hơn cả minh
tinh, đi đến đâu cũng có người nhận ra. Nói một cách công khai thì đây là
một sự tiến bộ nhưng xét từ phương diện khác thì chưa chắc đã là việc tốt.
Trước kia, những vị quan như huyện lệnh, tri phủ hay tuần phủ gì đó, lão
bách tính bình thường không thể nhận ra được. Vì vậy, quan viên khi ấy
nếu muốn thực hiện những hoạt động thăm dò ý dân, cải trang vi hành là
một việc rất dễ dàng. Nhưng bây giờ, không cần phải nói đến lãnh đạo cấp
cao, chỉ đơn thuần là một Thị trưởng như ông thôi, muốn tự do đi lại một
mình trên phố cũng không phải là một việc dễ dàng.

Có chút cảm giác gì đó kiểu như chỗ cao không thắng nổi lạnh lẽo, vị

trí càng cao thì lại càng ít những niềm vui và tự do mà người bình thường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.