PHÁN QUYẾT - Trang 327

ngày nơi này không đến lượt chúng tôi bày bán, buổi tối tranh thủ chịu lạnh
kiếm chút tiền, phải ráng thôi."

"Gian hàng này của chị đều là thuốc ngon mà." Lý Cao Thành hỏi.

"Thế thì anh không biết rồi, nơi này thì ai thèm hút thuốc." Bà chủ

hàng run cầm cập nói.

"Tại sao?"

"Còn phải nói, buổi tối đến đây đều là những người thế nào. Anh nhìn

mấy chiếc xe kia xem, không phải quan sếp thì cũng là người có tiền, người
ta ai thèm hút loại này? Loại thuốc "HongTaShan" như của anh đã quá thời
rồi, hàng kém rồi."

"Vậy sao?" Lý Cao Thành tự nhiên cũng cảm thấy mình lỗi thời,

không nén nổi bất giác hỏi một câu, "Nhưng khuya như vậy rồi, bọn họ đều
đến đây ăn cái gì vậy? Phải chăng bây giờ người ta đều thích ăn khuya?"

"Cơm gì? Anh xem anh, vừa nghe liền biết ngay là một thổ lão mạo

(1). Những người có tiền bây giờ đều chuộng cái này, gọi là cuộc sống về
đêm gì đó, kiểu như hát hò, nhảy nhót, cờ bạc, đến đây chơi, rồi mệt, rồi
đói, rồi buồn ngủ thì các cô gái tại các phòng hát cũng tìm thấy mồi, có đối
tượng rồi thì tìm một nơi để ăn chút gì đó, nói dễ nghe một chút thì gọi là
ăn đêm. Nếu nói không hay thì chẳng qua chỉ là bữa khuya. Ăn một bữa
khuya hết một hai trăm, nếu không phải là người có thân phận thì có thể
đến đây ăn nổi không? Haizz, cái xã hội này là như vậy, giàu thì giàu vô
cùng, nghèo thì cũng nghèo xác xơ. Một người nếu sinh vào cái ổ nghèo thì
ba đời, năm đời cũng đừng mong ngóc đầu dậy... ."

-----

(1) Thổ lão mạo: Một từ mà những người ít giáo dục dùng để gọi với

vẻ khinh miệt những bậc nhân sĩ có tư tưởng sống lạc hậu, phong cách sống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.