PHÁN QUYẾT - Trang 326

vẫn có, vì thế đôi khi cũng đặc biệt khao khát một mình tự do tự tại, ung
dung đi khắp muôn nơi.

Có lẽ do ngày mùa đông nên người bộ hành ngoài phố khá ít, nhưng

thứ nằm ngoài dự đoán của Lý Cao Thành lại chính là cảnh tượng xe con
và xe taxi tấp nập trên đường, nhất là cảnh tượng những nhà hàng kinh
doanh về đêm lại càng nhộn nhịp. Trước cửa của những nhà hàng càng lớn,
càng cao cấp thì số lượng xe con và xe taxi đỗ càng đông. Nhìn qua vách
kính lớn tại các nhà hàng có thể thấy nhấp nhô hàng loạt người, phụ nữ hầu
hết là những cô gái trẻ hiện đại thời trang, đàn ông thì lại rất ít những người
trẻ tầm hai mươi tuổi.

Xem ra vẫn là kiểu chi tiêu quái dị, những quán ăn khuya cao cấp

cũng để phục vụ cho những phú ông lắm tiền.

Trước một nhà hàng phồn hoa bên đường là một gian hàng thuốc lá

nhỏ thô sơ, phía sau có một phụ nữ trung niên khoảng ngoài năm mươi tuổi
đang lom khom, co ro trong gió rít. Dù khoác một chiếc áo quân đội vô
cùng to thậm chí đã chui cả đầu vào trong chiếc cổ áo dựng đứng mà vẫn bị
nhiễm lạnh đến tím tái mặt mày, toàn thân run rẩy, phải đứng giậm chân
liên hồi.

Lý Cao Thành đi qua hai bước rồi không đành lòng nên quay lại. Ông

vốn dĩ không hút thuốc, ở nhà cũng không thiếu thuốc, nhưng ông vẫn mua
một bao thuốc "HongTaShan". Ông không biết tại sao mình lại làm thế, rốt
cuộc là vì thấy thương hại hay là vì thấy áy náy?

"Tối vậy rồi, vẫn còn mở cửa sao?" Lý Cao Thành vừa rút tiền vừa

hỏi.

"Gặp lúc thôi ạ, lúc bán được lúc không bán được". Khi thối lại tiền

thừa, hai bàn tay chủ quán run đến mức không còn giữ nổi tờ phiếu, "Ban

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.