PHÁN QUYẾT - Trang 332

Họ chẳng phải đều là phần tử ưu tú nhất trong công nhân viên sao? Họ

chẳng phải đều đã từng tạo ra tài sản không lồ cho Nhà nước, chẳng phải
đều đã từng dành cho quốc gia những cống hiến lớn lao hay sao? Dù là
hôm nay, dù là mười hay một trăm năm sau thì họ chẳng phải cũng vẫn là
nguồn tài sản quý giá vô cùng cần thiết, chẳng phải cũng vẫn là những nhân
tài tinh anh vô cùng cần thiết của đất nước hay sao? Bây giờ bọn họ sao lại
ra nông nỗi này?

Thứ chúng ta không cần thì lại trở nên phong phú như thế, còn thứ mà

chúng ta cần thì lại trở nên nghèo nàn xiết bao!

Rốt cục là sai từ đâu?

Thấy ông sững sờ không nói lời nào, những người trước mặt cũng đều

đứng ngẩn ra theo. Rất lâu sau ông mới tỉnh táo đôi chút rồi hoang mang
cất lời:

"Trời lạnh thế này, sao lại đứng ở bên ngoài, mau vào trong, mau vào

trong." Lý Cao Thành vừa nói vừa nhấn mạnh mấy hồi chuông cửa .

"Không, không, Thị trưởng Lý, chúng tôi chỉ muốn gặp mặt ông.

Khuya lắm rồi, chúng tôi không làm phiền ông đâu. Chúng tôi biết ông bận,
nên đã viết thành một tài liệu, những điều muốn nói đều ở trong đây hết,
ông có thời gian xem qua là được rồi."

Giọng nói khàn đặc líu ríu vì lạnh của Vương Đại Khoan run run cất

lên, mọi người ở bên cũng đồng thanh tiếp lời.

"Không được, không được, nhất định phải vào trong nhà, nhất định

phải vào trong. Đến cổng rồi mà không vào ngồi một lát hay sao? Ít nhất
cũng phải uống chút nước để cơ thể ấm lại." Lý Cao Thành lại nhấn mạnh
chuông cổng một lần nữa, thậm chí còn dùng nắm đấm đập mạnh vào cổng
một cách gấp gáp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.