PHÁN QUYẾT - Trang 334

Nhưng dù là như vậy nhưng cũng đủ để khiến cho những chiến sĩ thi

đua ở đây một lần nữa cảm động. Mấy người phía sau Vương Đại Khoan
đều không kìm được lòng thi nhau đưa tay lên quệt nước mắt.

"...Thị trưởng, chúng tôi thật sự sợ rằng ông ở nhà không muốn gặp

chúng tôi. Thật không ngờ ông vẫn chưa thay đổi... vẫn như ngày xưa... ."
Vương Đại Khoan nghẹn ngào.

"Mọi người không có gì cần làm sao? Cũng không có yêu cầu gì sao?"

Lý Cao Thành sống mũi cay cay, cố gắng để mình không rơi nước mắt.

"Dạ không, thật sự không có. Thị trưởng Lý, có những lời này của ông

chúng tôi đã mãn nguyện lắm rồi, chúng tôi đều thấy hài lòng rồi. Thị
trưởng, chúng tôi biết ông bận, ông đã mệt cả một ngày rồi, ông hãy nhanh
vào nghỉ ngơi đi, chúng tôi cũng đi đây, ông vào đi, vào đi ạ... ."

Bắt tay cáo biệt từng người, những bàn tay thô ráp, nứt nẻ, chai sần.

Chưa đầy mấy chục năm lao động và khổ cực, đôi tay của một người tuyệt
đối không thể thành ra như vậy được.

Lại thêm một lần ông cảm thấy áy náy, đôi tay ấy nhiều năm rồi chưa

được nắm lấy.

Lý Cao Thành lặng lẽ đứng nhìn bọn họ cho đến khi khuất bóng, rồi

bỗng sực nhớ ra họ còn cả một lộ trình mấy chục cây số nữa. Khuya vậy
rồi, xe đã hết rồi, bọn họ về thế nào đây? Phải chăng sẽ bộ hành?

Sẽ vậy. Theo tình hình trước mắt của họ, họ sẽ không bỏ ra gần trăm

đồng để ngồi taxi đâu.

Nghĩ đến đây, nhìn tờ tài liệu đang cầm trong tay, lòng ông lại trào lên

một nỗi buồn khó nói.

Có công nhân tốt như vậy, doanh nghiệp sao có thể sụp đổ được?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.