PHÁN QUYẾT - Trang 379

"Thôi đi!" Lý Cao Thành cắt ngang lời Phùng Mẫn Kiệt, "Vậy anh nói

cho tôi xem, tại sao công nhân lại không muốn đến, công nhân tại sao lại
không nghe lời các anh mà lại chỉ nghe lời của đám người cầm đầu gây
chuyện đó?"

"Đám người cầm đầu đó nói, công nhân viên không muốn đến nhận

cứu tế, họ còn nói rằng những hộ nghèo đó vốn không muốn đến nhận cứu
tế... ." Bí thư Đảng ủy công ty Trần Vĩnh Minh tiếp lời.

"Tại sao? Các anh đã tìm hiểu chưa?"

"Bọn họ đã nói, thăm hỏi cứu tế là điều nhục nhã và khinh miệt đối

với bọn họ, bọn họ không thèm..." Trần Vĩnh Minh lắp ba lắp bắp nói,
"Bọn họ còn nói, công nhân Trung Dương đòi người ta cứu tế khi nào?
Trung Dương có mấy vạn công nhân, các người có cứu được hết không?
Còn có người nói, vấn đề Trung Dương bây giờ không phải là vấn đề cứu tế
thăm hỏi hình thức, Trung Dương bây giờ không phải cần cái này... ."

Lý Cao Thành lập tức trở nên mơ hồ. Quả là cái gì cũng nghĩ đến rồi,

vậy mà lại không nghĩ đến cái này! Ông không biết rằng những lời này
được truyền đến tai ông thông qua người khác lại có thay đổi lớn như vậy,
nhưng chỉ đơn thuần xem xét ý nghĩa của những câu nói này, công nhân
viên nói đúng là có lý. Đây chính là khẩu khí của công nhân, chỉ có công
nhân mới nói ra những lời ngôn bất ngôn, hành bất quả, đạo nghĩa, trung
trinh bất khuất như vậy.

Cũng chính lúc này, Lý Cao Thành hiểu rằng lại một lần nữa mình

mắc phải lỗi lầm to lớn. Lỗi lầm to lớn này chính là vì mình đã bỏ qua một
thực tế không được bỏ qua nhất: đó là một lần nữa chọn nhầm đối tượng để
dựa dẫm. Đội ngũ lãnh đạo đứng trước mặt ông bây giờ là ban lãnh đạo mà
mấy vạn công nhân doanh nghiệp Nhà nước cực kỳ căm hận, cực kỳ không
tín nhiệm, hai chồng tài liệu tố cáo dày cộp dường như đã rải khắp chính
quyền thành phố và chính quyền tỉnh. Mấy ngày trước, cũng tại nơi đây,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.