PHÁN QUYẾT - Trang 456

"Anh, anh làm cái gì vậy!" Lý Cao Thành dường như phải mất một lúc

sau mới kịp hoàn hồn. Ông gần như tức điên vì sự vô lễ thô lỗ của người
này, ông giận dữ quát lại, "Sao anh có thể tùy tiện mắng chửi người ta, ai
cho anh quyền như vậy! Gọi ngay xưởng trưởng của các anh đến đây cho
tôi! Bỏ tay anh ra ngay..."

"Mẹ kiếp, chưa thấy kẻ nào như mày..." Câu nói cuối cùng Lý Cao

Thành nghe thấy hình như là câu này, cũng không rõ vì mùi trong này quá
nồng nặc, hay vì ánh sáng bên ngoài quá chói mắt; cũng không rõ vì vừa rồi
bị giật mạnh đột ngột, hay vì quá mệt, quá buồn ngủ, quá đói; cũng không
biết vì sự việc dồn đến bất ngờ khiến ông tức điên, hay vì gã hung hãn kia
túm ông quá mạnh... Mà ông chỉ thấy ánh mặt trời trên cao giống như một
tia sáng có hình cong cong chói lòa trước mắt, rồi một cánh cửa thép khổng
lồ màu đen đổ rầm một tiếng xuống người ông, toàn thân bị chói chặt, vũng
bùn trước mặt càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, sau đó ông không
biết gì nữa...

Lúc tỉnh lại, hình như đã lạc vào trong một con đường.

Có hai người, mỗi người một bên đang kéo ông lên từng tầng cao hơn.

Mờ mờ ảo ảo, ông có cảm giác hình như đây là nhà ăn công nhân, lại

hình như là nhà hàng, lại hình như là phòng hát, lại hình như là khách sạn.
Và cách nhà máy không xa, tiếng máy ầm vang chấn động, nghe rất rõ
ràng, hình như đang ở đâu đây.

Ông vốn định đứng dậy, nhưng có thể vì hai người đó kéo quá nhanh,

cũng có thể ông vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, nên không tài nào đứng
dậy được.

Ông thấy dường như có một thứ dinh dính đang bám chặt trên mũi

mình, đưa ngón tay lên sờ, mới phát hiện đó hóa ra là máu đông, và cũng
trong giây phút đó, ông đã hoàn toàn hồi tỉnh lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.