PHÁN QUYẾT - Trang 455

thức, không có tác dụng gì, còn nếu không mang khẩu trang thì lại ảnh
hưởng nghiêm trọng đến cơ thể, hậu quả cũng sẽ rất khó lường.

Lý Cao Thành lay mấy cái liền, Hạ Ngọc Liên mới quay người lại một

cách khó nhọc, bà ấy nhìn ông một cái, ra dấu chào rồi lại tiếp tục công
việc.

Cơ bản bà cũng không nhìn rõ ông, vì trên mặt mũi, đầu tóc và quần

áo Lý Cao Thành cũng dính một lớp lông trắng dày, ông cũng đã trở thành
một "bạch mao nam."

Mãi đến khi Lý Cao Thành lôi bà ra khỏi xưởng, mãi đến khi Lý Cao

Thành lau đi lau lại mặt, phủi đi phủi lại những thứ bám dày trên người, Hạ
Ngọc Liên vẫn chưa nhận ra ông.

Có thể do ánh sáng bên ngoài chói nhức, có thể do thính lực bị chấn

động đến tê dại, có thể do thị lực đã trở nên yếu kém quá rồi, cũng có thể
do quá đột ngột, nên mặc cho Lý Cao Thành gào thét thế nào, giải thích về
mình như thế nào, Hạ Ngọc Liên vẫn đứng ngây ra nhìn ông, lắc đầu nguầy
nguậy, liên tục hỏi ông tìm bà rốt cuộc có việc gì.

Cũng chính lúc này, Lý Cao Thành bỗng thấy sau lưng mình hình như

bị vật gì đó vặn mạnh, liền ngay sau đó ông bất giác xoay 180 độ, và một
gương mặt cũng nhuốm đầy lông trắng xuất hiện ngay sát mũi mình, chỉ
cách có mấy phân, gương mặt đó đang nhìn chằm chằm ông với vẻ hung
hãn và kế tiếp là một giọng nói dữ tợn vang lên như sấm nổ dội thẳng vào
màng nhĩ:

"Mẹ kiếp, mày không biết là đang giờ làm à! Mẹ kiếp, mày là thằng

nào? Đến đây định làm gì? Mẹ kiếp, không hỏi han gì mà dám lôi công
nhân nữ của chúng tao ra đây hả? Đây không phải chỗ không có chủ! Đúng
là gan bằng trời, mẹ kiếp..."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.