PHÁN QUYẾT - Trang 453

không xem xét đến vấn đề sức khỏe của công nhân! Hay nói một cách sâu
xa hơn là, để đổi lại tất cả, buộc phải hy sinh con người!

Khó khăn lắm Lý Cao Thành mới tìm ra được phân xưởng của Hạ

Ngọc Liên, khi vén tấm bạt che vừa nặng, vừa bẩn, vừa chẳng còn nhìn ra
màu sắc gì ấy lên, một mùi nồng nặc, ngạt thở xộc thẳng vào mũi, khiến
ông không thể đi tiếp vào bên trong.

Thực sự ông cũng không thể bước thêm một bước nào nữa, bởi căn

bản ông chẳng nhìn thấy gì phía trước!

Giữa không trung có mấy thứ mờ mờ ảo ảo, đại loại như là thiết bị

chiếu sáng trong xưởng.

Xơ bông, bụi bặm, sợi vụn, rác tạp, khí ẩm... bốc lên như một màn

sương dày đặc nhấn chìm cả khu xưởng.

Đặc biệt là âm thanh ầm ầm chát chúa đinh tai nhức óc phát ra từ các

loại máy đập thẳng vào tai khiến con người ta choáng váng có thể ngã gục
ngay tại đó. Chỉ cách nhau một bước chân, nhưng dù cho anh có gào thét
khản cổ đi chăng nữa, cũng chẳng thể nghe rõ anh đang nói gì. Vì vậy, mọi
người muốn trao đổi với nhau thì chỉ có thể dùng phương thức trao đổi của
người câm điếc, anh thúc tôi một cái, tôi thúc anh một cái, rồi ra hiệu.

Đây là xưởng đầu tiên tiếp nhận bông, cho dù phân xưởng thực hiện

khâu đầu tiên, thông gió tốt, thiết bị đầy đủ, nhưng cũng là một phân xưởng
bẩn thỉu và ô nhiễm nhất. Còn hiện nay, ở mấy công xưởng kết hợp các
khâu với điều kiện thông gió cực kém, ngay đến những thiết bị cơ bản nhất
cũng không có, thì điều kiện làm việc của công nhân chắc cũng chẳng cần
nghĩ cũng biết.

Mặc cho anh tưởng tượng như thế nào, nhưng khi anh tận mắt chứng

kiến mọi thứ ở đây, thì độ kinh ngạc còn vượt xa hơn nhiều so với sự tưởng
tượng của anh!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.