PHÁN QUYẾT - Trang 454

Phải đứng trong phân xưởng vài phút, mới có thể dần dần nhìn rõ một

vài thứ trước mặt.

Nhưng cũng chỉ trong có mấy phút ấy thôi mà từ mặt đến chân ông đã

bám đầy một lớp xơ bông, bụi bẩn, rác tạp dày đặc ươn ướt dinh dính. Nơi
cảm giác rõ nhất là trên mí mắt, dụi một lần, rồi lập tức lại phải dụi lần nữa,
nếu không nó sẽ mờ mịt đến mức chẳng còn thấy gì.

Điều khiến Lý Cao Thành cảm thấy khó tin nhất là, thiết bị bảo hộ

bông còn tốt hơn, nghiêm ngặt hơn, chu đáo hơn rất nhiều so với thiết bị
bảo vệ con người! Bông đã qua xử lý trở nên vô cùng sạch sẽ được đóng
thành một ống tròn lớn gói kín toàn bộ rồi chuyển đi. Bông được chuyển
đến các kho chứa vô cùng sạch sẽ tinh tươm giống như một thế giới khác,
so với nơi làm việc của công nhân viên, đây quả đúng là thiên đường so với
địa ngục!

Liên tiếp hỏi mấy người công nhân, cuối cùng ông mới tìm được Hạ

Ngọc Liên mồ hôi đầm đìa nhễ nhại bên cạnh máy.

Bộ dạng Hạ Ngọc Liên chẳng khác gì một "bạch mao nữ", đầu tóc,

mặt mày, quần áo toàn bộ đều dính một lớp lông dài màu trắng, Lý Cao
Thành ngẩn người một hồi mà vẫn không nhận ra người phụ nữ trắng xóa
ấy rốt cuộc có phải là Hạ Ngọc Liên hay không?

Bà ấy đang dốc hết sức làm việc, nhìn không rõ mặt, chỉ thấy tấm lưng

lom khom, dáng vẻ mỏng manh yếu ớt, điệu thở hổn hển. Mặc dù trên mặt
mang khẩu trang rất to, nhưng có lẽ vì bụi quá dày, xưởng lại quá ẩm, đeo
khẩu trang chẳng thở nổi, nên nó bị kéo xuống gần đến cằm, cả mũi và
miệng đều không được che chắn cứ thế để lộ ra ngoài. Thực ra làm công
việc chân tay nặng nhọc như vậy ở một nơi như thế này, nhất là trong môi
trường không khí ô nhiễm như thế này, nếu không đồng thời dùng mũi và
miệng để thở chắc sẽ không chịu nổi. Khẩu trang chỉ đơn thuần là hình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.