PHÁN QUYẾT - Trang 559

Còn về công nhân, hãy cứ từ từ, cho dù họ oán giận cũng chẳng oán

nổi mình. Dám cho bao nhiêu công nhân như vậy thất nghiệp, ai có được
sức chịu đựng và cái gan lớn như vậy?

Còn Nhà nước? Nó không có mối liên quan gì quá lớn, quá nhiều đến

cá nhân? Có vài phần tử tri thức chẳng phải đã từng nói, trong một cơ chế
Nhà nước có tính tuần hoàn tốt, chỉ cần người người đều lo được cho chính
mình thì cũng đồng nghĩa với việc lo được hết cho mọi người, và Nhà nước
này cũng coi như có hy vọng. Vì thế, lão bách tính nói tốt nhất là nên rời xa
chính trị thì hơn... .

Đây chẳng phải là cái kết cục tốt nhất và trạng thái đẹp nhất mà bọn

họ giả tưởng hay sao?

Một cái rùng mình kéo Lý Cao Thành từ trong tưởng tượng trở về với

thực tại. Không nén nổi cảm xúc kinh ngạc khi nhớ lại ý nghĩ của mình ban
nãy, tại sao cứ đến lúc quyết định mình lại bất giác nghĩ theo hướng đó?

Phải chăng ông cho rằng, lúc này quay đầu lại vẫn còn kịp? Hay là

tình cảnh sắp phải đối mặt thực sự quá tàn khốc, quá kịch liệt, quá sức chịu
đựng nên mới lưu luyến và hướng về khoảng thời gian yên ổn và bình lặng
của quá khứ?

Nhưng, giả sử bây giờ muốn ông quay về, liệu có khả năng đó không?

Liệu có thể về nổi không?

Anh làm sao để quay lại? Làm thế nào để trở về? Đi thỉnh cầu bọn họ,

đi xin xỏ, đi xin lỗi, xin bọn họ thứ tha? Việc trước kia đều là lỗi của tôi,
các anh mới là đúng... những lời như vậy, hoặc ý như thế, anh nói được
không? Nếu nói được thì anh còn là người không? Anh còn mặt mũi để
sống trên thế giới này không? Đến lúc đó, đừng nói là anh có lỗi với Đảng,
có lỗi với Nhà nước, có lỗi với bách tính mà còn có lỗi cả với chính bản
thân anh! Hơn nữa, vợ anh đó, chẳng phải là một ví dụ tốt nhất sao? Trung

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.