PHÁN QUYẾT - Trang 560

thành với bọn họ, coi Nghiêm Trận như cha mình, nhưng rồi vẫn bị bọn họ
âm thầm biến thành vật hy sinh không chút thương tiếc! Để bảo vệ chính
bản thân bọn chúng, ngay cả người như vợ anh cũng bị bọn chúng diệt trừ
giống như một con kiến, vậy trong mắt bọn chúng, anh là cái gì?

Đến lúc đó, anh sẽ sống cuộc đời không bằng một con chó!

Ngẩng cao đầu, Lý Cao Thành lặng lẽ nhìn Bí thư Thành ủy Dương

Thành đang đứng phía trước. Và cùng lúc này, ông phát hiện ra Dương
Thành cũng đang lặng lẽ quan sát ông.

Bốn mắt nhìn nhau, một lần nữa, ông lại thấy dội lên một cảm giác

chấn động mạnh không nói nên lời.

Là một Bí thư Thành ủy, Dương Thành hóa ra thực sự biết hết mọi thứ

về mình, nhưng ông ấy vẫn không nói gì, vẫn nhẹ nhàng chờ đợi.

Hóa ra ông ấy biết hết, chỉ là đang chờ đợi anh nói mà thôi!

Khi mà anh đang muốn thử nghiệm đối phương, thì đối phương lại

cũng đang khảo nghiệm lại anh.

Quan hệ giữa người và người đại khái đều như vậy: thiên hạ đều biết

rằng giành được đồ của người khác mới là thu hoạch, mà không biết rằng
cho đi cũng là thu hoạch. Khi anh muốn giành được gì, đoạt được gì, trước
tiên phải nghĩ đến việc anh đã bỏ ra được cái gì. Người xử lý việc không
lấy thông minh làm đầu, mà lấy tận tâm làm cấp. Bao năm nay, trong sự
phối hợp và mối quan hệ với Dương Thành, phải chăng ông có chút gì đó
quá khôn khéo, quá láu cá, quá lo lắng rồi?

Nghĩ cũng thấy sợ! Nếu nói chậm trễ hơn một chút, nếu cứ nhìn trước

ngó sau suy nghĩ thêm vài ngày nữa, chờ khi mọi người tìm đến cửa rồi,
tìm ra rồi, thậm chí bắt đầu lập chuyên án điều tra rồi mới nói ra tất cả, đến
lúc đó, có lẽ toàn bộ đã bị biến chất rồi, hối hận cũng đã muộn rồi, chống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.