PHÁN QUYẾT - Trang 561

lại cũng không kịp nữa rồi. Tới lúc đó, có lẽ không phải là bị tố giác nữa
mà là phải làm kiểm điểm rồi; không phải bị vạch trần nữa mà là phải bàn
giao rồi; không phải là nói thật nữa mà là nói thẳng rồi. Lúc đó, nếu ông nói
như hôm nay thì đừng nói Dương Thành sẽ không tin ông mà đến cả một
đứa trẻ ba tuổi cũng tuyệt đối không tin ông nữa!

Đến lúc đó, mới thực sự là mưu kế tính toán quá thông minh thành ra

hại chính bản thân mình. Oan uổng cũng chỉ là oan uổng, vu tội cũng chỉ là
vu tội, trong thời kì mà lão bách tính căm hận thấu xương bọn tham ô tham
nhũng này, cho dù trước đây công lao của ông có sánh ngang trời biển đi
nữa thì cũng vẫn bị mắng chửi, bị nguyền rủa không ai thèm đếm xỉa, đến
phân chó cũng chẳng bằng! Không ngờ ông lại là một phần tử tham ô như
vậy! Sợ nhất là có rất nhiều người sẽ thu được một sự khởi đầu hoàn toàn
tương phản từ việc tham ô của ông: Càng là những chiến sĩ thi đua, tiên
tiến, những hình mẫu, những công thần thì càng không thể dễ dàng tin
tưởng! Bọn họ càng có thể là những kẻ tham ô tham nhũng ẩn mình!

Thêm lần nữa, ông lặng lẽ nhìn Dương Thành.

Dương Thành cũng vẫn lặng lẽ nhìn ông.

Ông biết, đến lúc ông phải có biểu hiện gì rồi, lúc này ông bắt buộc

phải cất lời.

Lý Cao Thành từ từ ngồi dậy rồi đưa cánh tay run lẩy bẩy hướng thẳng

về phía Dương Thành:

"Cảm ơn ông, Bí thư Dương, nói thực, người nên cảm ơn phải là tôi.

Bây giờ ông có thể nói với tôi những lời như vậy, tôi thật sự phải biết ơn
ông cả đời..."

Lúc này Dương Thành đã ngồi xuống, một tay nắm chặt bàn tay của

Lý Cao Thành, xúc động nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.