PHÁN QUYẾT - Trang 97

chứa đựng biết bao nhiêu sự tín nhiệm và mong muốn. Chúng ta không thể
lần lữa lạnh nhạt với tấm lòng của công nhân viên được, sau khi lòng nhiệt
tình và sự trung thành của nhân dân bị nguội lạnh và cô đặc hoàn toàn như
băng đá thì liệu chúng ta sẽ còn nghe được những tràng pháo tay hò reo ấy
không? Nếu đến lúc đó chúng ta mới tỉnh ngộ thì có lẽ đã quá muộn, quá
chậm trễ rồi và cái giá mà chúng ta phải trả cũng sẽ vô cùng thảm khốc, có
thể sẽ gấp mười lần, trăm lần, nghìn lần bây giờ!

Đúng vậy, bây giờ vẫn còn chưa muộn. Tất cả vẫn còn thời gian, tất cả

vẫn còn kịp.

Khi ông ra khỏi phòng họp, xuất hiện trước mặt quần chúng dưới ánh

mặt trời mùa đông, tiếng vỗ tay và tiếng reo hò lại một lần nữa vang lên
như núi lửa tuôn trào. Những công nhân viên đứng xem vây quanh vẫn
đứng yên một chỗ, chưa một ai rời đi. Suốt một ngày một đêm trong gió rét
nhưng trên gương mặt của công nhân viên không hề có dấu hiệu nào của sự
mệt mỏi và buồn ngủ. Những gương mặt nhuốm màu bụi thời gian và ửng
hồng vì giá rét đang tràn đầy kích động và khao khát. Rất nhiều người công
nhân già nua mắt ướt nhòa lệ hồ hởi ngước nhìn ông giống như nhìn thấy
người thân mong đợi lâu ngày. Rất nhiều người như muốn chạy lên nắm tay
ông, nói với ông một vài lời tâm huyết nhưng hình như có một vách ngăn
vô hình nào đó ở giữa khiến mọi người không thể đi đến trước mặt ông
được....

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.