PHÁN QUYẾT - Trang 99

Nghĩ đến đây, đột nhiên Lý Cao Thành đơ người ủ rũ. Lãnh đạo công

ty Trung Dương liệu có phải cũng nghĩ như vậy, cũng làm như vậy? Cứ coi
như các vấn đề mà quần chúng phản ánh hoàn toàn là thật, thì cũng có thể
làm được gì? Lỗi lầm này cũng chỉ là lỗi của tập thể, sai lầm này cũng là
sai lầm của tất cả mọi người. Mà chỉ cần là sai lầm của mọi người thì có gì
lớn lao đâu?

Nếu như nói đội ngũ lãnh đạo này ai cũng xấu xa, ai cũng hủ bại, thì

đó chẳng phải đã trở thành vấn đề của lãnh đạo cấp trên các anh sao? Một
công ty tập thể cấp ban cấp sở, một doanh nghiệp lớn với hơn 2 vạn công
nhân, cả một ban lãnh đạo hoặc tuyệt đại đa số thành viên chủ chốt đứng
đầu ban lãnh đạo đều thoái hóa hết, vậy thì những vị cán bộ lãnh đạo đứng
đầu thành phố các anh ngồi đó làm cái gì? Các anh giám sát thế nào, các
anh quản lý ra sao? Và các anh muốn chịu trách nhiệm thế nào? Một cá
nhân biến chất, xử lý thế nào cũng xong; một tập thể biến chất, trách nhiệm
lại càng lớn, đó là việc anh muốn xử lý là xử lý được hay sao? Xử lý bọn
họ đầu tiên phải xử lý chính bản thân anh á! Chưa nói đến việc ban lãnh
đạo công ty này từng do chính tay anh tiến cử và dựng lên!

Một thứ cảm giác chấn động đến từ sâu thẳm con tim lại một lần nữa

trào lên bủa vây lấy toàn thân đang run rẩy của ông. Nếu những người này
thực sự làm vậy, thực sự nghĩ vậy, thì quả là quá đáng sợ, rất đáng sợ. Bọn
họ hoàn toàn có thể làm bất cứ chuyện gì với cái cớ là do quyết sách tập
thể, quản lý tập thể, vận dụng tập thể... và rồi có thể sẽ không thừa nhận bất
kì trách nhiệm nào. Hơn nữa, với kiểu nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn
(1)nên hễ có chuyện là ai cũng sống chết khư khư đi bịt kín mọi khe hở.

-----

(1) Người có vinh quang là tất cả có vinh quang, một người bị tổn thất

là tất cả chịu tổn thất.(ND)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.