12
1200 REM ** ADVANCE COUNTDOWN ***
1210 TIMER=TIMER-1
1220 PRINT “{HOME}TIME LEFT: ”,TIMER
1230 IF TIMER=0 THEN GOTO 1600
1240 IF TIMER<25 THEN ER=25:RETURN
1250 IF TIMER<50 THEN ER=20:RETURN
1260 IF TIMER<75 THEN ER=15:RETURN
1270 IF TIMER<100 THEN ER=10:RETURN
1280 IF TIMER<150 THEN ER=5:RETURN
1290 RETURN
]■
Tôi bắt đầu đến cửa tiệm Zelinsky mỗi ngày. Tôi làm việc với Mary từ
ba giờ đến bảy giờ, khi bố cô ấy tống khứ tôi ra khỏi tiệm. Lúc đầu bọn tôi
toàn gặp lỗi. Học ngôn ngữ máy là thứ khó nhất mà tôi từng kinh qua, có lẽ
tôi sẽ từ bỏ nếu như Mary không tự tin đến thế. Cô ấy hành xử như thể bọn
tôi đã thắng cuộc thi rồi ấy và giờ lập trình trò chơi chỉ đơn thuần là chuyện
thủ tục. Tôi cứ mong cô ấy sẽ không còn hứng thú với trò này nữa. Mỗi khi
đến cửa hiệu, tôi mong rằng cô ấy nói sẽ thực hiện kế hoạch khác, rằng cô
ấy sẽ đi đến khu mua sắm hay trông em bé hay bất cứ việc gì mà đứa con
gái mười bốn tuổi nào cũng làm. Nhưng Mary chưa từng phụ lòng tôi. Mỗi
trưa, cô ấy đều chờ đợi trong phòng trưng bày hàng, sẵn sàng bắt tay vào
việc.
Bọn tôi thực hiện thói quen thường nhật, bắt đầu mỗi trưa với lon nước
ngọt Dr Pepper và một hộp bánh quy xoắn, đến năm giờ thì nghỉ ăn kẹo