PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 97

Mary cười: “Trời, mình phát ngán với nó đấy chứ! Nhưng mình và bố

chẳng thể đồng thuận bất cứ chuyện gì khác. Chọn nhạc luôn là công việc
của mẹ mình.”

Mary kể rằng cô ấy đã lớn lên trong cửa hàng, chơi trên sàn gỗ cứng với

những thứ đồ chơi ngộ nghĩnh trong khi bố mẹ cô ấy thiết kế lại nội thất,
mất khá nhiều thời gian và công sức để hoàn thành đống kệ này và tự tay
cắt dán bảng hiệu cửa tiệm. Lúc đó cửa tiệm nhộn nhịp hơn nhiều, Mary
huyên thuyên, vì rất nhiều người mua hàng thường ghé lại chuyện trò với
mẹ cô. “Giống như là quán bar Cheers

*

ở đây vậy. Có đến ba trăm người

đến viếng đám tang bà. Cha xứ nói rằng đây là một kỷ lục của Wetbridge,
và dĩ nhiên là mình đã ngất lịm đi.”

Cheers hàm ý lấy tên loạt phim truyền hình đình đám từ năm 1982 đến

1993, trong đó chuyện phim xoay quanh một nhóm bạn bè luôn tụ tập tại
quán bar Cheers.

Cô hạ giọng nghe như tiếng thì thầm. Có hai người phụ nữ đang chọn

hàng gần chỗ lối văn phòng phẩm, so sánh hai hộp bọc vải lanh màu ngà
đựng xấp đơn xin việc, Mary thận trọng không để người khác nghe được
câu chuyện của cô.

“Cậu nói là cậu đã ngất à?”

Cô ấy gật đầu: “Lúc dự Thánh lễ, mình đứng trước nhà thờ. Mình thấy

ổn cả. Có khóc một chút, nhưng mình không đến mức đau khổ quằn quại.
Mình đã sai khi nhìn sang bố, ông ấy đang khóc, ông khóc quằn quại thê
lương. Mình chưa lần nào thấy bố khóc, chưa bao giờ. Lúc ấy mình đã mất
kiểm soát. Mình ngã trên lẵng hoa từ Hiệp hội Thương nhân. Va thật mạnh
và xước cả môi vì bệ thép. Thật tệ.” Cô ấy co rúm lại khi nói về ký ức ấy,
rồi gạt đi, bỗng dưng bối rối: “Mình xin lỗi. Mình không hiểu sao mình lại
kể cho cậu nghe những điều này. Cậu chỉ đang hỏi mấy bài hát vớ vẩn này
thôi mà.”

“Không hề vớ vẩn đâu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.