PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 18

Alf thích móc mỉa trò này đơn giản quá. Tôi tạo ra Christie Brinkley

bằng cách dùng các ký tự ASCII - tổ hợp các dấu chấm và ký hiệu toán học
- nên cô ấy chỉ đơn giản là một biểu tượng hình que.

Tôi biết tôi đã không tạo ra được một tác phẩm như Mona Lisa, nhưng

dù sao tôi cũng rất tự hào về trò chơi này. Tôi đã dành hàng tuần để dạy cho
máy tính phân biệt thế nào là đôi, sáp và thùng phá sảnh. Thậm chí tôi còn
tìm được cách khiến những lá bài ngẫu nhiên đại diện cho một lá khác. Alf
chẳng coi trò này ra gì. Nó chê Christie Máy tính giống bé gái chưa phát
triển, cô ấy thậm chí còn không có cổ tay.

“Chân cô ấy cũng chẳng dài”, Alf phàn nàn. “Cô ấy không uốn éo gì cả.”

“Ý mày là cân xứng?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy. Quá tệ!”
Tôi cố lờ đi lời chỉ trích của Alf. Tôi tự nhắc bản thân mình rằng nó

chẳng biết gì về lập trình trò chơi điện tử cả - chẳng đứa bạn học nào của
tôi biết. Trường bọn tôi có một phòng thí nghiệm đầy các máy tính TRS-80
mới toanh, nhưng đây là năm 1987 và chẳng giáo viên nào biết về chúng.
Họ dùng máy để dạy kỹ năng đánh máy và luyện tập từ vựng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.