PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 190

“Thế tại sao lại hôn cô bé?”
Tôi không thể nói thật được. Tôi không bao giờ nói với bất kỳ ai sự thật

này. Thật quá bẽ mặt.

“Cháu làm vậy là vì cái mã thôi”, tôi nói. “Cháu muốn lừa cô ấy để lấy

cái mã.”

“Chơi đùa thôi”, Hooper nói.
“Nhưng cháu không muốn phá nát nơi đó. Tất cả là do Tyler và Rene.”

Họ đã dừng lắng nghe tôi nói. Hooper nhấn nút “Dừng” trên máy thu cát-

sét và đem nó khỏi cái bàn. Dante mở cửa. Hooper theo ông ấy ra ngoài.

“Cháu đi được chưa?” Tôi gọi với theo họ. Tôi đoán trời sắp rạng rồi và

tôi lo lắng mong được về nhà trước khi mẹ tôi tan ca. Tôi vẫn nghĩ nếu tôi
nhanh chân, mẹ tôi sẽ chẳng biết đầu đuôi câu chuyện. “Cháu phải đợi bao
lâu nữa?”

Hooper quay lưng lại nhìn tôi, thái độ của ông ấy thay đổi hoàn toàn.

Ông không còn luộm thuộm, không còn loạng choạng gà gật ngủ nữa. Đôi
mắt sáng quắc, bỗng ông trở thành người của công việc. “Điều đó tùy thuộc
vào thẩm phán”, ông nói. “Chúng tôi đang nói về trộm cắp, phá hoại và đột
nhập, phá phách, hủy hoại tài sản của người khác. Ta đoán là ba tháng,
nhưng thực ra… ta mong là lâu hơn.”

“Hơn ba tháng cho cháu à? Chú giận cháu à?”
Dante tiến về phía tôi, rướn về phía cái bàn, tay đập nát chiếc ly. Ông ấy

ở khá gần, tôi có thể ngửi được mùi cà phê trong hơi thở của ông ấy tôi
thấy được mồ hôi chảy xuống hàm ria mép của ông nữa. “Thằng bần tiện
nào cũng có thể vung xà beng đập máy đánh chữ. Đó là lý do cửa tiệm mua
bảo hiểm. Nhưng không có bảo hiểm nào cho hành động của mày với gia
đình đó cả. Họ sẽ phải sống với nỗi mất mát này hết phần đời còn lại. Đặc
biệt là cháu gái tao. Mày biết mẹ con bé mất hai năm trước không? Vì ung
thư dạ dày. Mày biết cảm giác nhìn mẹ mày chết đi vì ung thư dạ dày, biết
không hả thằng ngu kia?”

Đầu gối tôi bắt đầu run rẩy: “Cháu muốn gọi cho mẹ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.