PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 256

“Ông ấy ghét cháu”, tôi nói. “Phải đưa thẳng cho Mary kìa.”
Tack lắc đầu: “Chú không thể làm chuyện này lén lút được.”

“Thế thì chú xé luôn cho rồi”, tôi nói. “Vì đó là điều Zelinsky sẽ làm.

Ông ấy không bao giờ để Mary đọc nó đâu.”

Tack dừng lại, nhấp một ngụm cà phê: “Trời đất ơi, Beth, cà phê này

ngon quá đi mất!”

“Cảm ơn anh”, mẹ đáp. “Hiệu Maxwell House đấy!”

“Trả thư cho cháu”, tôi nói với Tack.
“Để ta giúp cháu đi, Will”, ông nói. “Ta biết Sal tám năm nay rồi. Ông ấy

cũng được lắm. Có thể ta làm được điều gì đó.”

Suốt ba ngày, tôi không thấy Tack quay lại. Lần kế đó, ông đến nhà tôi,

lúc tôi đang ở ngoài sân với mẹ, giúp bà đóng chặt cái bể nước cho chim
vào nền sỏi nông. Kế hoạch “trồng vài cây cảnh” của bà đã dần cơi nới
thành một mảnh vườn xum xuê, đầy hoa cúc và hướng dương, cà rốt và bắp
cải, một lối đi nhỏ kê đá. Theo cách nào đó, chúng tôi tự nhận mình sở hữu
mảnh vườn con đẹp nhất khu đại lộ Baltic.

Tack lái xe đến nhà chúng tôi, thùng xe chứa đầy phân bón và phân trộn,

ông đem chúng qua sân dưới sự giám sát của mẹ tôi. Tôi biết ngay có điều
gì đó sai sai. Mọi ngày Tack sẽ nhanh nhảu chào tôi và hỏi tôi dạo này thế
nào, nhưng trưa đó ông chẳng hề nhìn tôi. Ông nhấc mỗi bao bố cực kỳ cẩn
thận, giống như thể công việc ấy cần sự tập trung cao độ. Tôi đợi chín mươi
giây trước khi hỏi rằng ông đã đưa bức thư chưa.

“Ta đưa Sal rồi”, ông nói.
“Và rồi?”

“Và rồi ông ấy đã đưa cho Mary.”
“Chú có ở đó không? Chú có thấy cô ấy đọc không?”
“Có.”

“Và? Cô ấy nói sao?”
Ông lắc đầu: “Con bé chẳng nói gì cả.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.