PHÁO ĐÀI CẤM - Trang 76

Bà rời khỏi ghế, gõ cửa phòng hiệu trưởng rồi đi vào trong. Lát sau, bà

ấy trở lại: “Thầy Hibble muốn gặp em.”

“Em chỉ đi khám bệnh thôi”, tôi lặp lại.

Bà ấy gật đầu: “Em vào trong đi.”
Tôi chưa gặp thầy Hibble kể từ đầu năm học, khi mẹ tôi lôi tôi vào văn

phòng để phản đối lịch học của tôi. Tôi thấy ông ngồi sau bàn làm việc, đọc
tờ đơn của tôi với vẻ mặt cười rất đáng sợ. Thầy nhỏ con, chưa được một
mét sáu, mấy đứa bạn học của tôi gọi ông bằng biệt danh “Công tước” vì
ông mang giày cao bồi đôn cao và nói giọng mũi miền Nam. Trên các bức
tường trong phòng treo đầy chứng chỉ và tấm hình đóng khung chụp ông
đứng cạnh Kenny Rogers.

“Đừng đứng đó”, ông ấy gọi. “Đến đây ngồi đi, Billy. Chúng ta đợi em

lâu rồi.”

Tôi bước vào phòng. Ngồi đối diện thầy Hibble là mẹ tôi. Mắt bà sưng

húp, bà đang chặm khăn giấy lau nước mắt. Ở giữa bàn của thầy Hibble là
túi giấy nâu có tên tôi nhàu nát bên mép. Ngay lập tức tôi nhận thấy có gì
không ổn: trong lúc vội vàng rời khỏi nhà để đến khu mua sắm, tôi đã
không mang theo đồ ăn trưa.

Chỉ còn duy nhất chiếc ghế trống trong văn phòng đặt bên cạnh mẹ tôi.

Tôi ngồi xuống mà không dám nhìn bà. Thầy Hibble đeo kính và đọc to từ
giấy xin phép của tôi: “Xin thầy thứ lỗi cho sự chậm trễ của Billy. Cháu có
cuộc hẹn với bác sĩ để kiểm tra tình trạng đang bị suy nhược.” Rồi ông sửa
lại ghế ngồi và gật gù: “Tờ đơn thật ấn tượng đấy Billy. Ngôn từ rất đao to
búa lớn.”

Tôi chẳng nói gì cả. Tôi đã học được một điều là chẳng có câu trả lời nào

làm vừa ý một người lớn đang nóng máy. Thứ gì mình nói trong lúc ấy chỉ
càng khiến họ sôi máu hơn nên câu trả lời tốt nhất là không nói lời nào cả.

“Lớp học bắt đầu từ ba tiếng trước rồi”, thầy Hibble nói. “Em đã ở đâu?”
“Ở khu mua sắm.”
Thầy gật đầu như thể đấy là điều rất hợp lý.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.