Đại sư nói: “Đại chúng, xin hãy cẩn thận lắng nghe. Sắc thân của người
đời là một thành phố. Mắt, mũi, tai, lưỡi là cửa thành. Bên ngoài có năm
cửa, bên trong có cửa của ý thức. Tâm tức là đất, tánh tức là vua. Tánh còn
thì vua còn, tánh đi thì vua không còn. Tánh còn thì thân tâm còn, tánh đi thì
thân tâm hoại. Phật là do tự tánh mà ra, chớ nên hướng ra ngoài thân mà cầu.
Mê mờ tự tánh thì Phật là chúng sanh, giác ngộ tự tánh thì chúng sanh tức là
Phật. Từ bi là Quán Thế Âm, hỷ xả là Đại Thế Chí, năng tịnh là Thích Ca,
bình đẳng chơn thực là Di Lặc, nhân ngã chấp là núi Tu Di, tà tâm là biển
lớn, phiền não là sóng, tâm độc là rồng dữ, trần lao là cá rùa, hư vọng là thần
quỷ, tam độc là địa ngục, ngu si là súc sanh, thập thiện là thiên đường. Nếu
không chấp nhân ngã, núi Tu Di tự lở; trừ tà tâm, nước biển lập tức cạn;
không có phiền não, sóng tự nhiên hết; trừ độc hại, cá rồng sẽ hết. Hãy để
giác tánh Như Lai trên tâm địa của mình, phóng ánh sáng trí tuệ lớn, chiếu
sáng sáu cửa, và bằng ánh sáng thanh tịnh ấy chiếu phá sáu cõi trời của Dục
giới. Nếu bên trong tự tánh chiếu sáng, tam độc sẽ bị trừ và địa ngục sẽ lập
tức tiêu diệt. Nếu trong ngoài gì đều trong sáng thấu suốt thì đây cũng chẳng
khác gì Tây phương. Nếu như không tu hành pháp môn này, làm thế nào có
thể đến bên ấy được?”.
Những người lắng nghe dưới tòa, tán thán đến tận trời cao, và tất cả
những người mê mờ cũng hiểu rõ ràng. Sứ quân cúi lạy, tán thán: “Lành
thay, lành thay! Nguyện rằng tất cả chúng sanh trong pháp giới nghe thấy
đều lập tức giác ngộ”.
36. Đại sư nói: “Này các thiện tri thức, nếu như muốn tu hành, tại gia
cũng được, không cần phải ở chùa. Nếu như ở chùa mà không tu, thì có khác
chi những người ở Tây phương mà tâm địa độc ác. Còn ở tại gia mà tu hành,