PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 105

Phần 2

Trên đường trở về trung tâm pháp y, tôi cố làm sáng tỏ suy nghĩ của mình.
Tôi đã hiểu rõ vấn đề anh Tiêu đưa ra như lòng bàn tay: “Quần áo người
chết vẫn chỉnh tề, bên cạnh thi thể còn phát hiện ra bộ vệ sinh cá nhân
chuyên dùng ở trung tâm thể hình, phòng ốc trong nhà cũng không bật đèn.
Kết hợp với thời gian tan làm của Lưu Cương, em cho rằng hung thủ không
phải đến nhà sau khi nạn nhân trở về, mà là vào nhà cùng lúc với anh ta,
hơn nữa vừa vào nhà liền lập tức tấn công. Vậy nên cần tập trung điều tra
những người đã gặp Lưu Cương tại trung tâm thể hình, hoặc những người
anh ta gặp lúc tan làm.”

“Cậu căn cứ vào đâu mà nói Lưu Cương vừa vào nhà liên bị tấn công?”
Anh Tiêu đặt ra câu hỏi khác.

“Có căn cứ. Hành lang dẫn ra phía cửa có dấu tay dính máu của Lưu
Cương, nhưng tại đây lại không có dấu vết tranh chấp hay vết máu khác. Vì
sao đánh nhau gây thương tích ở phòng khách, mà gần cửa lại có dấu tay
máu? Kết hợp với việc Lưu Cương mặc quần áo chỉn chu nhưng lại đi dép
lê, em nghĩ dấu tay máu ở cửa hình thành là do lúc anh ta thay giày thì bị
tấn công từ sau lưng, dẫn đến vết thương trên đầu, anh ta đưa tay che vết
thương theo bản năng, khi đó trên tay sẽ dính máu. Trên đầu bị thương
khiến Lưu Cương choáng váng, anh ta nhất định sẽ đưa tay lên vịn tường,
do đó mới để lại nửa dấu tay nhuốm máu. Sau đó anh ta bị hung thủ đẩy
vào phòng khách, cùng hung thủ phát sinh tranh chấp. Vì bị thương ở đầu
từ trước, nên dù anh ta có to khỏe đến mấy cũng không thể ngăn được hung
khí, cuối cùng mới xảy ra thảm kịch này.”

“Có lý lắm!” Anh Tiêu giơ ngón tay cái lên, “Tôi đồng ý với suy đoán của
cậu. Nhưng tại sao hung thủ không hành động ở chỗ vắng người bên ngoài
chung cư, mà nhất định phải chờ đến lúc về nhà mới ra tay?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.