PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 107

“Nhưng một người ra tay có cần mang theo hai hung khí không?” Anh Tiêu
tiếp lời.

“Chuyện này… chuyện này… có khả năng chứ. Có khi là do hắn đã tính kỹ
từng bước gây án.” Tôi nghĩ ngợi, “Liệu ánh sáng có vấn đề không nhỉ?
Nếu là một người ra tay, mà không có người khác chiếu sáng cho thì làm
sao nện xuống đầu chính xác như thế, hơn nữa còn cắt liên tiếp nhiều nhát
vào cổ nạn nhân.”

“Lưu Cương đã đi dép lê, chứng tỏ sau khi anh ta vào cửa đã bật đèn. Khi
hung thủ rời khỏi hiện trường mới tắt đèn đi.” Anh Tiêu nói.

“Nhưng trên công tắc đèn ngoài dấu vân tay của nạn nhân thì không thấy
dấu tay nào khác cả.” Tôi thắc mắc.

“Hay là hắn đeo găng tay?” Anh Tiêu chìm vào suy tư.

“Đeo găng tay rồi mới đột ngột tấn công Lưu Cương à? Chẳng lẽ anh ta lại
không phát hiện ra? Mà dạo này trời cũng không lạnh, có ai lại đeo găng tay
đi cùng nạn nhân về nhà không? Hơn nữa găng tay dính máu cũng sẽ để lại
dấu vết trên công tắc.”

Điểm đáng ngờ đột nhiên xuất hiện.

“Có lẽ là sau khi giết người mới đeo găng tay… Để xáo trộn hiện trường
chẳng hạn?”

“Nhưng ở hiện trường không có dấu hiệu bị dịch chuyển.”

Vấn đề này xuất hiện, khiến cho toàn bộ suy đoán của chúng tôi mâu thuẫn
chồng chất.

Sau khi cơm nước xong xuôi, chúng tôi đến Sở cảnh sát thành phố để tham
gia cuộc họp báo cáo phân tích chuyên án. Tại cuộc họp này, chúng tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.