PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 109

“Nếu chỉ đeo găng tay vào để tìm đồ này nọ, thì cùng lắm chỉ dính máu ở
trong bàn tay thôi, còn mu bàn tay vẫn sạch sẽ, chiếc găng tay này trái lại
còn che phủ được bàn tay đầy máu của hắn. Chỉ cần dùng mu bàn tay tắt
đèn là xong.”

Tôi “ừm” một tiếng, cảm thấy rất có lý.

Anh Tiêu nói: “Cậu đến nhà xác, xem thử xem trong túi quần áo của nạn
nhân có dấu máu khô hay không, hoặc có dấu hiệu bị lục lọi không. Việc
này cũng sẽ giúp chúng ta phân tích động cơ gây án của hung thủ”.

Nghe theo chỉ thị của anh Tiêu, một mình tôi đến phòng bảo vệ nhà xác
giữa đêm đen gió lớn. Phòng bảo vệ cách nhà xác khoảng 20 mét, bàn kỹ
thuật trong phòng có thể điều khiển cửa nhà xác và hệ thống đèn chiếu
sáng.

Tôi chào hỏi người bảo vệ, sau đó nghe thấy tiếng cửa cuốn ầm ì mở ra, lập
tức đèn đóm bên trong cũng bật lên, toàn bộ nhà xác liền sáng trưng.

Một mình tôi đi vào trong, tìm đến ngăn tủ giữ xác Lưu Cương, lôi bàn đặt
thi thể ra, lục tìm kỹ từng túi quần, túi áo của anh ta.

Đúng lúc này, đèn đột nhiên tắt ngóm, trước mắt chỉ thấy tối đen, đáng sợ
hơn nữa là tay tôi vẫn đang nắm bàn tay lạnh cứng của Lưu Cương.

Tôi biết lúc này có gọi bảo vệ cũng chưa chắc người ta đã nghe thấy, vì thế
tôi lần mò định đẩy thi thể vào tủ trước đã. Ngay lúc đó, cửa nhà xác bỗng
từ từ đóng lại. Tôi bị nhốt trong nhà xác tăm tối.

Trí não tôi trở nên trống rỗng, chẳng lẽ trên đời này thực sự có ma? Nếu
không tại sao lại đóng cửa tắt đèn đáng sợ thế? Nghĩ đến đó, tôi cảm thấy
lông tóc dựng đứng cả lên, tiếng vang từ tủ giữ lạnh như biến thành tiếng
ma quỷ khóc thảm thiết, quái dị.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.