PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 110

Phần 3

Thần kinh tôi căng thẳng đến quá sức chịu đựng, xem chừng như muốn đứt
ra, thi thể ở ngay bên cạnh, nhìn không thấy nhưng lại ngửi được mùi máu
tanh lạnh lẽo. Tôi cứ đứng đờ đẫn năm phút đồng hồ, bỗng nhiên đèn bật
sáng, cửa lại lừ đừ mở ra. Tôi thấy người bảo vệ đang đứng nhe răng trợn
mắt cười: “Thế nào, chú em Tần to gan có sợ không?”

Tôi lập tức nhớ ra, trước đây tôi từng nói với ông ấy rằng mình không sợ gì,
lại còn cười nhạo ông ấy nhát gan. Ông vẫn thù tôi đến tận giờ, à không,
vừa mới trả thù được rồi đấy.

Mặt mũi tôi tái mét, tiếng nói cũng run rẩy: “Thì ra là chú đùa cháu! Thế
này có gì mà sợ, cháu còn tưởng cầu dao bị hỏng chứ. Cầu dao? Đúng rồi,
cầu dao!”

Con người ta vào thời điểm sợ hãi cực độ sẽ tiết ra một lượng lớn
Adrenaline, có thể khiến đầu óc vô cùng sáng suốt, cũng đẩy mạnh linh
cảm. Như tôi lúc này đây, phát hiện ra cầu dao có liên quan đến vụ án này.
Nếu hôm đó ở hiện trường cũng bị ngắt cầu dao thì sẽ thế nào? Tôi không
kịp suy nghĩ nhiều, vội chạy đến phòng trực ban, nói lại ý tưởng này với
anh Tiêu.

“Tôi cũng vừa nghĩ đến vấn đề ấy, tốt nhất là chúng ta lập tức gọi người
kiểm nghiệm bằng chứng, cùng đến hiện trường xem sao?” Anh Tiêu vô
cùng hào hứng nói.

Khi chúng tôi cùng nhân viên kiểm nghiệm bằng chứng Tiểu Phương chạy
tới hiện trường, liền gặp một anh công an khu vực đang trực ngay trước
cửa. Có thể thấy Sở coi trọng vụ án này tới mức nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.