PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 106

Tôi liền giải thích khúc mắc: “Có phải vì hắn muốn tìm thứ gì trong nhà
Lưu Cương?”

“Nếu là người quen, biết rõ nhà của Lưu Cương, thì vì sao hắn không giết
người ở ngoài, lấy chìa khóa rồi tự vào nhà tìm kiếm?”

“Có lẽ hung thủ không biết nhà Lưu Cương, hoặc không biết Lưu Cương
đang sống một mình, cho nên phải làm thế để biết nhà anh ta ở đâu hoặc
xác nhận trong nhà không có ai mới ra tay?”

Anh Tiêu nghe tôi nói như vậy, gật đầu: “Không thể loại trừ hai khả năng
mà cậu vừa đưa ra.”

Kết thúc khám nghiệm tử thi cũng đã 4 giờ chiều, tôi và anh Tiêu bụng đói
cồn cào, vội vã chạy xuống căn tin tìm cơm ăn. Lúc ăn cơm, anh Tiêu hỏi
tôi: “Cậu nói xem, liệu có người núp trong nhà từ trước không?”

“Không có khả năng đó đâu anh. Căn cứ vào thông tin điều tra viên cung
cấp, bình thường Lưu Cương rất cẩn thận, chìa khóa nhà chỉ do anh ta và vợ
giữ, ngay cả cha mẹ anh ta cũng không có. Vợ anh ta lại đi làm xa. Khi
chúng ta tới hiện trường thì chị ta mới nhận được tin báo. Chúng ta khám
nghiệm hiện trường xong chị ta mới tới. Điều tra viên đã gọi điện hỏi giám
đốc chỗ chị ta làm, xác nhận hai ngày nay chị ta vẫn đi làm bình thường.”
Tôi tràn ngập tự tin nói.

“Ờ.” Anh Tiêu lại bắt đầu ăn như rồng cuốn.

Chúng tôi ăn cơm trong yên lặng, không hề nhắc đến vụ án nữa.

“Cậu nghĩ sao về số người gây án?” Anh Tiêu hỏi.

“Tuy rằng ở hiện trường xác định có hai loại hung khí khác nhau, một là
chày đầu tù, một là dao sắc nhọn, nhưng thời gian sử dụng có trình tự trước
sau. Nên em nghĩ là do một người gây ra.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.