PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 131

Phần 3

Hôm sau là ngày nghỉ, tôi vui vẻ chạy đến tiệm đồ chơi, mua cho bé Thanh
Hoa một món quà nho nhỏ, rồi ôm 5000 tệ đến bệnh viện nhân dân tỉnh.

Khi tôi đến đó liền phát hiện không khí ở đây hơi khác lạ. Nhiều bác sĩ và y
tá không ở phòng làm việc của mình, cũng không đi khám bệnh mà vội vã
chạy tới phòng hồi sức cấp cứu. Hai chiếc xe cảnh sát rú còi inh ỏi cũng lao
về hướng đó.

Tôi không để ý nhiều, lập tức đi đến khoa ngoại thần kinh. Dãy phòng bệnh
vắng hoe, một cảm giác bất thường ùa lên trong lòng tôi. Tôi vội vàng cầm
đồ chơi mua cho bé Thanh Hoa, bước đến trước cửa phòng bệnh của thằng
bé.

Trong phòng không có một bóng người.

Lòng tôi chợt run lên. Tôi chạy tới phòng trực, thấy bác sĩ trực ban đang
chống tay lên cửa sổ, nhìn đăm đăm xuống phía xa dưới kia.

“Bác sĩ, tôi là bạn của bệnh nhân giường 17 Ngô Thanh Hoa, xin hỏi…”

Bác sĩ trực đưa tay chỉ xuống: “Tôi cũng đang xem đây. Nghe nói bệnh
nhân giường số 17 mất tích từ tối qua, sáng nay phát hiện thấy đã chết đuối
ở hồ nước trước phòng hồi sức cấp cứu.”

Tôi bỗng thấy trời đất quay cuồng, ném món quà trên tay xuống, chạy như
điên về phía phòng hồi sức cấp cứu.

Quanh hồ nước có rất nhiều bác sĩ, y tá, người nhà bệnh nhân đứng xem
xét. Tiếng khóc thảm thiết lẫn giữa đám người lố nhố. Tôi tách mọi người
ra, đưa giấy chứng nhận công tác cho công an đang đứng bảo vệ, rồi vén dải
phân cách đi tới bên hồ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.