PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 349

Tôi lấy từ trong túi quần đằng trước ra một đồng tiền xu rỉ sét đã bị đất bùn
và da thịt phân hủy bám xung quanh. Tôi nói: “Sao các cậu bảo không có gì
trong túi?”

Chi đội trưởng Hoàng thấy tôi tìm ra đồ trong túi, liền cau mày dạy bảo cậu
pháp y đứng bên cạnh: “Kiểm tra kiểu gì thế hả? Vậy mà cũng không tìm ra
à? Có mỗi mấy cái túi thôi chứ bao nhiêu?”

Cậu bác sĩ trẻ măng uất ức nói: “Em cũng xem rồi, nhưng tưởng là cục đất.
Với lại tiền xu thì có ích gì đâu ạ? Chứng tỏ cố ấy có năm xu sao?”

Tôi chẳng để ý đến lời giải thích của cậu ta, dùng dao phẫu thuật từ tốn cạo
đồng tiền xu, đến khi hoa văn trên đồng tiền lộ ra: “Cậu cảm thấy đồng năm
xu này vô dụng ư? Nó là một vật quan trọng! Rất quan trọng!” Tôi không
nén nổi cảm giác vui sướng.

Chi đội trưởng Hoàng đeo găng tay, cầm đồng xu lên nhìn, hỏi: “Nó có tác
dụng gì?”

Tôi dùng kẹp cầm máu chỉ chữ “2005” trên đồng xu, nói: “Tiền xu đều có
năm phát hành, đồng xu này phát hành năm 2005, một đồng xu phát hành
năm 2005 nằm trong túi của người chết, chứng tỏ người này chết sau năm
2005, đúng không?”

Chi đội trưởng Hoàng vỗ đầu: “Đúng, nói cách khác, người này chỉ có thể
chết vào mùa đông năm 2005 hoặc mùa đông năm 2006. Dễ điều tra hơn
nhiều!”

Khoảng thời gian gần đây, do thường xuyên đi hiện trường nên tôi mệt mỏi
không chịu nổi, lại cũng muốn biết kết quả của vụ án này, vì vậy quyết định
ở lại thành phố Vân Thái thêm một ngày.

Ăn cơm trưa xong, tôi ngủ một giấc đến tận 8 giờ tối, bỗng nhiên bị tiếng
chuông di động dồn dập đánh thức. Tôi dụi đôi mắt kèm nhèm, lờ đờ vươn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.