PHÁP Y TẦN MINH: NGƯỜI GIẢI MÃ TỬ THI - Trang 97

này.

Điều tra viên ngồi trong văn phòng nghe chúng tôi nói ra suy đoán của
mình, sau đó hỏi: “Làm sao để điều tra phá án bây giờ? Các anh có ý gì hay
không?”

Tôi liền đờ người ra. Đúng vậy, trong vụ án này không có vật chứng cụ thể,
làm sao phá án đây? Chắc chắn không thể vì Trần Ngọc Bình có động cơ
phạm tội mà ngay lập tức gán tội cho chị ta được.

“Thử cách này xem sao.” Anh Tiêu nói, “Ngày cô bé kia tự sát, chúng ta
đều thấy Trần Ngọc Bình ngồi xe đến hiện trường, sau đó lại đi ngay. Các
cậu bắt đầu điều tra hành động của chị ta từ thời điểm đó, chú ý xem xét
camera theo dõi tại các bệnh viện và tiệm thuốc ở vùng lân cận.”

Kết quả điều tra được gửi về rất nhanh chóng. Theo như lời khai của Trần
Ngọc Bình, sau khi chị ta rời khỏi nơi con gái mình tự sát liền quay trở về
nhà máy, bỏ việc xong chị ta lại đi xe bus về nhà. Nhưng Trần Ngọc Bình
giấu đi một chi tiết quan trọng: Trên đường đi về nhà, chị ta xuống xe, vào
một tiệm thuốc bên đường rồi lại bắt xe bus đi tiếp. Chứng cứ quan trọng
này đã được camera của tiệm thuốc đó ghi lại.

“Được rồi, vừa thẩm vấn Trần Ngọc Bình, vừa đi tìm người bán thuốc hỏi
xem.” Anh Tiêu và tôi đều giống nhau, tuy rằng biết vụ án đã được phá,
nhưng trong lòng lại không hào hứng chút nào. Chúng tôi đều hiểu, nguyên
nhân của vụ giết người này bắt nguồn từ cơn giận dữ của một người mẹ
thương con.

Khi bị cảnh sát đưa đi, Trần Ngọc Bình biết sự tình đã bại lộ, chị ta không
hề chống cự, trực tiếp khai nhận toàn bộ vụ án: “Tôi mang thai trước khi kết
hôn với Lý Bân, khi sinh con ra hắn đã biết đó không phải con gái hắn. Lúc
đó hắn nói hắn tha thứ cho tôi, tôi tin hắn, nhưng không ngờ hắn lại che
giấu giỏi đến vậy, chờ tới hơn mười năm sau mới trả thù tôi. Hắn đánh đập

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.