PHẬT PHÁP CHO MỌI NGƯỜI - Trang 144

chế được tôi đụng người này, người kia, lấn qua lằn ranh. Rồi ding, cúi lạy
đi ra, và trở lại bình thường. Tại sao vậy? Câu hỏi đó là công án của tôi
trong suốt mười năm. Trong mười năm, tôi ngồi với những cử động không
cưỡng chế được. Lúc đầu chúng phóng túng tự tác, nhưng dần dần các cử
động thu hẹp lại, bớt lại dần cho đến ngày tôi có thể ngồi yên.
Bây giờ tôi hiểu mười năm đó là thời gian cơ thể đông cứng của tôi cần có
để vỡ ra. Những cử động không kiềm chế là biểu hiện của những khổ thọ
tôi bưng bít, chôn kín trong lòng. Những nỗi đau nơi thân tâm đòi hỏi tôi
phải chú tâm đến chúng, và quậy phá tôi cho đến lúc tôi phải nhận diện
chúng. Dần dần tôi đã để tâm đến chúng, chấp nhận sự có mặt của chúng
trong tôi; các khổ thọ đã đi xuyên qua tôi, phá vỡ bức tường đông cứng.
Hậu truyện: Vài năm trước đây tôi nhận được một cú điện thoại từ một cán
sự xã hội ở Philadelphia. Tôi bàng hoàng - điều này chỉ có thể là.... Ðã
nhiều năm qua, tôi cố công tìm đứa con trai đã thất lạc của tôi, và đã để lại
địa chỉ, điện thoại để khi cần người ta sẽ liên lạc với tôi. Người cán sự xã
hội, sau khi chắc chắn tôi là người bà muốn tìm, nói: "Con trai của bà hiện
có mặt trong văn phòng tôi, nó đã trưởng thành!" Rồi bà chuyển điện thoại
lại cho con tôi.
"Có thật là con đó không? Con tên là gì?", tôi hỏi. Hai chúng tôi nói chuyện
gần tiếng đồng hồ, và rồi hẹn ngày gặp mặt.
Thật vui mừng và sung sướng khi biết rằng con tôi đã sống sót và được
nuôi dưỡng nên người. Con tôi còn sống! Vết thương tôi vẫn mang trong
lòng đã lành miệng. Một lần nữa, tôi thực sự được sống!
(Lược dịch theo Breaking Through The Concrete)

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.