phận của tôi là dùng những cái muỗng nhỏ đó để xúc muối mè trong tô bỏ
trở vào hũ lớn, dùng bàn chải quét trong lòng tô cho sạch, rồi xếp tô chồng
lên nhau, từng cái một. Thật hạnh phúc được làm công việc nhỏ mọn đó.
Không có gì đòi hỏi phải suy nghĩ, chỉ cần xúc từng muỗng, quét, quét, rồi
để xuống. Tôi có cảm tưởng như mình đang làm những công việc này với
tất cả sự cẩn trọng, như thể đang chăm sóc từng hành động của tôi, và như
thế cũng có nghĩa là tôi đang chăm sóc chính tôi.
Ðối với tôi được làm công việc nhỏ mọn đó với tất cả lòng chân thành là
một liệu pháp giúp tôi trở về với cuộc sống. Ðã bao nhiêu năm nay, tôi chỉ
hành động để được khen thưởng, được chấp nhận, để thu nhỏ mình lại tránh
bị để ý: đó từng là thế giới của tôi. Ðó là ngày 2 tháng 1, năm 1971. Tôi sẽ
không bao giờ quên ngày đó. Tôi được yêu cầu làm một việc vẹn toàn,
không có điều kiện, tôi coi đó là một hành động từ bi. Người bảo tôi làm
việc đó hẳn đã nhìn thấy nổi đau của tôi và nói: "Ðây - em sẽ yêu thích việc
này".
Thực tập chánh niệm giúp ta bỏ được tâm phán đoán, phê bình. Chánh
niệm giúp ta chú tâm vào đối tượng, luôn ở với nó, trong khi thế giới chung
quanh ta, vạn vật vẫn xoay vần. Ta có thể trụ ở hiện tại, mà vẫn ý thức được
sự chuyển đổi, vô thường của vạn vật. Ở thời điểm đó trong cuộc đời, tôi đã
rất may mắn được học thiền, tọa thiền, thực tập chánh niệm, chú tâm đến
hơi thở, đứng ngồi trong sự tỉnh thức. Với thời gian, những năm tháng đông
lạnh dường như đã bốc hơi, sự tê dại trong tâm hồn tôi đã biến mất. Sức
sống như những sợi dây leo xuyên mình qua bức tường trở ngại cho đến khi
nở rộ ra từng chùm lá xanh.
Nhưng quá trình trở về với thân không phải là bằng phẳng. Những năm
sống ở Thiền viện Tassajara trên núi, tôi đã không thể ngồi yên khi tọa
thiền. Trong thiền đường, tôi nhích bên này, bên kia bồ đoàn không ngừng,
đến nỗi tôi phải bám chặt lấy bồ đoàn, như thể đang ngồi trên chiếc chiếu
thần lơ lửng, trong khi mọi người chung quanh đều ngồi yên tĩnh. May mà
tiếng chuông đánh lên, tôi đứng dậy sửa lại tọa cụ, đi ra ngoài, làm công
việc của mình thì mọi việc dường như bình thường trở lại. Nhưng cứ hễ
bước vào thiền đường, tôi như một mụ đàn bà lên cơn điên. Không kiềm