PHẬT THUYẾT ĐẠI THỪA VÔ LƯỢNG THỌ TRANG NGHIÊM THANH TỊNH BÌNH ĐẲNG GIÁC KINH - Trang 97

KINH VÔ LƯỢNG THỌ - ÂM HÁN VIỆT & CHỮ HÁN

97

N

ẾU MUỐN PHẬT PHÁP HƯNG, DUY CHỈ CÓ TĂNG KHEN TĂNG!

nhi

ều công việc mà! Tự mình có thể làm thì tự mình làm, đừng trông chờ người

khác!”. Ngài không thích gây phiền phức cho người khác, nếu tự mình có thể làm

được thì nhất định không để người khác làm, trừ khi tự mình thực tế không thể làm

được mới để người khác giúp đỡ. Quần áo của Ngài đều là chính Ngài tự giặt; quần
áo rách r

ồi thì Ngài cài cái đê tự mình khâu vá, chưa từng mở miệng làm phiền người

khác. C

ưa, búa, kìm, cờ-lê,… dùng trong khi làm việc đều là tự Ngài ra phố mua.

Ngài nói: “Tôi còn có thể đi lại, mắt lại không hoa, có th

ể làm thì tự làm, cái gì cũng

b

ảo người hầu hạ, vậy thì thụt lùi rồi!”. Bấy giờ, xe hơi rất ít, lúc Ngài đang ở núi

Đồng Bách, mỗi lần đi đến chùa Phật Lai đều là đi bộ hơn 120 dặm đến 130 dặm

đường. Tuy nói lúc bấy giờ thân thể Ngài vẫn khỏe như trai trẻ nhưng rốt cuộc cũng

người ngoài 70 tuổi rồi. Cư sĩ Vương rất thành khẩn nói với Ngài: “Sư phụ! Ngài

đừng tự đi trở về nữa, khi nào con chạy xe đi gọi Ngài thì Ngài mới trở về!”. Nhưng
Ngài không ch

ịu phiền ông ấy, vẫn là tự mình đi bộ. Ngay cả khi Ngài đã hơn 100

tu

ổi mà vẫn là như vậy, có thể đi bộ để không phiền người khác. Khi Ngài ở chùa

Thiên Ph

ật của đệ tử Pháp sư Ấn Hàm một khoảng thời gian, có lúc Ngài phải ra

ngoài làm vi

ệc. Trạm xe cách chùa Thiên Phật khoảng 5 dặm, Ngài thường xuyên

xu

ống xe đi bộ về, không chịu tiêu tiền thuê xe, không phiền đệ tử đi đón Ngài. Ngài

c

ả đời tiết kiệm, chịu khó, mọi nơi đều đặt việc giúp đỡ người khác và thuận tiện

cho người khác lên hàng đầu, tự mình cực khổ thêm cũng không quan trọng.

Cư sĩ ở Nam Dương thường thường đón Ngài đi Niệm Phật Đường tại Nam

Dương ở mấy ngày. Mỗi lần đi, một cư sĩ trẻ tuổi nhiệt tình phụ trách đón Ngài đều
nói v

ới Ngài: “Bất cứ lúc nào Ngài có việc gì thì cứ bảo họ gọi con, gọi con lúc nào

con

đến lúc đó. Muốn đến nơi nào chơi thì con lập tức chở Ngài đi!”. Ngài cũng chưa

t

ừng một lần ra ngoài đi chơi, nhưng cũng có lúc Ngài đi đến huyện Tây Hiệp cách

xa thành ph

ố Nam Dương 100 km mua tràng hạt. Mỗi lần đến thời điểm đó, Ngài bao

gi

ờ cũng hỏi thăm cư sĩ Vương trước mấy ngày: “Dạo này có việc gì không?”.

Sau

khi nghe cư sĩ Vương nói “không bận lắm” thì Ngài mới nói với ông ấy biết ý định
và th

ời gian chuẩn bị đi huyện Tây Hiệp để cư sĩ Vương sắp xếp lái xe đưa Ngài đi.

Ngài r

ất thích tự mình xâu tràng hạt,

trong túi mang bên người của Ngài luôn chứa

r

ất nhiều đồ lưu niệm kiểu như tượng Phật, vật trang sức, tràng hạt,… chuẩn bị

s

ẵn kết duyên với đại chúng khi có dịp. Ngài đối xử với người cẩn thận chu đáo,

m

ỗi lần sau khi cư sĩ Vương đưa Ngài về đến tự viện, Ngài đều sẽ tìm một số đặc sản

địa phương như khoai lang, đậu phộng,… tặng cho ông ấy; cư sĩ Vương muốn Ngài
vui nên m

ỗi lần Ngài tặng đều vui vẻ nhận lấy.

D

ù đã là tuổi cao 112 tuổi, nếu có đi đến nơi nào thì Ngài vẫn sẽ mang theo

bên mình d

ụng cụ nhỏ loại bao kim chỉ, búa, kéo,... Mắt của Ngài không bị hoa, vẫn

có th

ể xỏ kim may quần áo. Tháng 3 năm 2012, Pháp sư Ấn Vinh trụ trì chùa Viên

Minh đón Ngài đến chùa Viên Minh ở ít hôm. Pháp sư cúng dường sư phụ một chiếc
T

ăng bào. Ngài nhận lấy, mặc thử, áo hơi dài, thế là lập tức bắt tay vào tự mình sửa

biên áo. Ngài ng

ồi trên một chiếc ghế ở góc tường ngoài sân, mặc lên người chiếc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.