PHẾ ĐÔ - Trang 132

tay còn trên đầu vội ra đón, mặt đỏ lên, hỏi một tiếng, song đi sang một
bên, vẫn tiếp tục vấn tóc. Chu Mẫn nói:
- Đầu vẫn chưa chải xong ư? Sao không rót nước mời thầy giáo Điệp
hả?
Đường Uyển Nhi trở lại bình tĩnh tự nhiên, vội vàng đi rót trà. Nước trà
nóng quá, hai tay thay nhau bưng đến, vừa đặt cốc xuống, đã vẩy vẩy tay
kêu xuýt xoa, lại e thẹn mỉm cười với Trang Chi Điệp. Trang Chi Điệp hỏi:
- Có sao không?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Không sao.
Nhưng ngón tay lại ngậm ở mồm. Ngủ một đêm thoả mãn, sáng dậy lại
trang điểm tử tế, khuôn mặt Đường Uyển Nhi càng trắng trẻo mịn màng,
mặc chiếc áo sơ mi cộc tay cổ tròn màu cánh sen bó sát người, bên dưới là
chiếc váy mini chật cứng, làm nổi cái lưng thon cao, mũi chân thì dài như
cái dùi. Trang Chi Điệp hỏi:
- Hôm nay em đi đâu thế?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Em đâu có đi đâu?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Vậy sao ăn diện tươi tỉnh thế?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Có quần áo gì đâu mà ăn diện, chỉ son phấn một chút ấy mà. Ngày
nào ở nhà em cũng làm thế, trang điểm một tí, bản thân cũng tươi tỉnh. Nếu
có khách đến thăm, đón tiếp người ta cũng là tôn trọng khách. Thầy giáo
Điệp cười chúng em tầm thường phải không?
Trang Chi Điệp nói:
- Sao lại cười? Thế mới giống đàn bà chứ! Quần áo này cũng là diện
lắm rồi!
Trang Chi Điệp nói và chợt cảm thấy chột dạ, đôi giày da mà Đường Uyển
Nhi đi trên chân chính là đôi giày da anh tặng hôm nào, Đường Uyển Nhi
cũng nhận ra điều đó, liền nói to:
- Thầy giáo Điệp ạ, bộ quần áo này đều là quần áo cũ của năm năm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.