PHẾ ĐÔ - Trang 197

cũng cởi quần áo ngồi đợi ở mép giường, chờ mãi không thấy ra, tự đẩy
cửa buồng tắm, nhìn thấy Đường Uyển Nhi mái tóc dài buông lơi, thân
hình nõn nà đang đứng trước bồn tắm, một tay cầm vòi sen, một tay kỳ cọ
bộ ngực căng phồng, liền nhảy xổ vào. Đường Uyển Nhi bỗng chốc mềm
nhũn quăng luôn vòi hoa sen đi (tác giả cắt đi một trăm mười hai chữ). Đầu
Đường Uyển Nhi gối lên mép bồn tắm, mớ tóc dài thõng hẳn xuống nền
nhà, cứ để cho Trang Chi Điệp cắn vào cái cổ ngửa hẳn lên bốn vết răng tấy
đỏ, mới bảo:
- Đừng để tóc nhúng nước.
Trang Chi Điệp mới lồm cồm bò dậy đóng vòi hoa sen, bế bổng Đường
Uyển Nhi trên tay đặt xuống giường. Đầu giường kê một chiếc bàn nhỏ.
Bức tường trên mặt bàn gắn một chiếc gương to. Đường Uyển Nhi nhìn vào
gương một lát, mỉm cười bảo:
- Anh thử nhìn mình xem, đâu có giống một nhà văn!
Trang Chi Điệp hỏi:
- Nhà văn nên thế nào nhỉ?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Nên nho nhã chứ!
Trang Chi Điệp bảo:
- Thế thì được.
Liền đẩy hai chân Đường Uyển Nhi lên. Đường Uyển Nhi ngượng quá vội
bảo:
- Đừng anh! Đừng!
(tác giả cắt đi năm trăm chữ)
Đường Uyển Nhi nghe nói có một nốt ruồi ở chỗ kín của mình, liền soi
gương tìm xem, nghĩ bụng "Trang Chi Điệp yêu mình lắm. Tay công nhân
ở Đồng Quan kia không phát hiện ra, Chu Mẫn cũng không phát hiện ra.
Ngay đến chính mình cũng không phát hiện ra". Liền hỏi:
- Có nốt ruồi tốt chứ?
Trang Chi Điệp đáp:
- Có thể tốt đấy, anh cũng có một nốt đây này.
Đường Uyển Nhi nhìn quả nhiên cũng có một nốt, chị ta bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.