PHẾ ĐÔ - Trang 309

không nghĩ mà vẫn cứ nghĩ, tại sao lại không nghĩ nhỉ? Thế là anh so sánh
người đàn bà ấy với Ngưu Nguyệt Thanh, với Đường Uyển Nhi. So sánh
đi, so sánh lại, toàn thân bì bích khó chịu.
Anh không bật đèn châm nến chỉ mặc áo xuống giường đi đi lại lại trong
căn phòng một lát, mở cửa đứng ngoài hành lang. Trong hành lang tối như
bưng, trong lòng hoang mang, lại vào nhà vệ sinh tiểu tiện, nào có gì đâu
mà thải ra, trở lại liền gõ cánh cửa đang đóng im ỉm kia. Vợ Uông Hy Miên
ở bên trong hỏi vọng ra:
- Ai thế?
Trang Chi Điệp đáp:
- Anh đây.
Trong bóng tối, nhắm mắt lại, đứng nép vào cửa. Vợ Miên hỏi:
- Có việc gì vậy? Xin chờ một chút.
Chiếc cửa sổ nhỏ dán giấy báo phía trên cửa sáng lên, nghe rõ vợ Uông Hy
Miên đi ra mở then cửa, song không mở cửa ra. Sau đó bảo:
- Anh vào đi.
Trang Chi Điệp đẩy cửa vào, thì người đàn bà ấy đã khóac áo ngồi trên
giường, nửa người phía dưới đắp tấm chăn đơn. Vợ Uông Hy Miên hỏi:
- Anh có nghe con mèo nhà ai đang kêu trên gác không? Có lẽ em
nghĩ đến con mèo của mình chăng?
Trang Chi Điệp ấp úng:
- Anh, anh…
Rồi đóng cửa lại, đi đến đứng bên cạnh người phụ nữ chân tay đã trở nên
lúng túng. Người đàn bà biết rõ chuyện, khe khẽ nói:
- Anh Chi Điệp ơi…
Trang Chi Điệp cuối cùng đã cúi người ôm chặt đầu vợ Uông Hy Miên,
nghẹn ứ giọng:
- Anh không ngủ được. anh…
Liền áp sát cái miệng ướt rượt vào cặp môi mỏng của người đàn bà. Trong
khoảnh khắc người đàn bà cũng giơ tay ôm chặt Trang Chi Điệp. Toàn thân
vặn vẹo trong không gian, chiếc chăn đơn rơi sang một bên, để lộ rõ thân
hình trần truồng chỉ mặc mỗi cái xi líp màu cánh sen bé tí tẹo, trông như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.