PHẾ ĐÔ - Trang 426

- Hồng Giang ơi, có mấy đồng này ư?
Hồng Giang đáp:
- Còn ít à? Không ít đâu!
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Có bao nhiêu?
Liễu Nguyệt đáp:
- Mười hai đồng.
Hồng Giang nháy nháy mắt với Liễu Nguyệt rồi cười bảo:
- Tôi giỏi tay không cướp dao đấy!
Liễu Nguyệt bước tới vừa xem anh ta ra bài vừa nói:
- Tay không cướp dao hả? Tôi thấy anh thua là cái chắc. Người ta
thường bảo, được trên tình trường thì mất trên chiếu bài, anh có thắng con
ma ấy!
Mạnh Vân Phòng liền nói:
- Tám ván, hoà không nào? Hồng Giang lại hại cô gái nào vậy?
Câu nói khiến Hồng Giang đỏ mặt tía tai, ra một con bài có ba vòng tròn
đáng ra không nên đánh. Liễu Nguyệt mắng Hồng Giang ra bài dở òm, đưa
tay vỗ vào đầu anh ta bảo:
- Hồng Giang làm cửa hàng trưởng cửa hàng sách, dáng người gọn
ghẽ, ăn nói giỏi, biết bao cô gái xiêu lòng, còn không đắc ý thế nào được?
Mạnh Vân Phòng nói:
- Liễu Nguyệt không được làm xổ tung kiểu tóc Hồng Kông của Hồng
Giang đấy nhé! Đầu đàn ông chân đàn bà, chỉ được nhìn không được sờ.
Tôi cứ tưởng cô đã bắt thóp được anh ta cái gì cơ đấy? Theo tôi thì Hồng
Giang rất khó tìm được một người đàn bà đẹp. Chuyện đời lạ lắm, chàng
trai xinh đẹp thì ngược lại không tìm được cô gái xinh đẹp, cô vợ của Hồng
Giang tôi thấy không bằng Liễu Nguyệt nhà mình, mà Liễu Nguyệt thì sau
này ngược lại không tìm được chàng nào xinh trai đâu. Điều này gọi là
chàng thọt cưỡi ngựa đẹp.
Liễu Nguyệt bực tức đấm thùm thụp nói:
- Người năm giác quan không hoàn chỉnh, thì trái tim cũng xiên xẹo.
Ngưu Nguyệt Thanh liền nặng lời, mắng Liễu Nguyệt nói năng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.