PHẾ ĐÔ - Trang 530

Giả Bình Ao

PHẾ ĐÔ

Dịch giả: Vũ Công Hoan

Chương 27

Con bò nghe Trang Chi Điệp nói thế, nó cảm động vô cu1ng, nhưng nó
không thở ra đằng mũi phì một cái, ngay đến tai và đuôi cũng cụp xuống
không động đậy, chỉ đủng đỉnh bước rất chậm, bốn chân nó nặng chình
chịch, như đổ chì. Nó nghe thấy bà chủ và Trang Chi Điệp nói chuyện. Bà
chủ nói:
- Gần đây con bò này hơi lạ, ăn ít, sữa cũng không nhiều, lần nào dắt
vào hang cổng thành, nó cũng chống chân không chịu đi, dường như sắp
phải lên lò mổ.
Trang Chi Điệp hỏi:
- Chắc nó ốm chăng? Không được chỉ bắt nó cho sữa bán lấy tiền, mà
không quan tâm đến bệnh tật của nó, chị Lưu ạ!
Chị Lưu nói:
- Vâng, nên mời thầy thuốc khám cho nó.
Nghe vậy con bò tự nhiên rưng rưng nước mắt. Thật sự nó bị ốm, cơ thể
yếu đi, không muốn ăn uống, nhất là hàng ngày đi vào thành phố, không
biết tại sao cứ bước vào cổng thành liền nôn nóng sốt ruột, rồi lại nhớ tới
những ngày còn sống ở vùng núi Chung Nam. Ừ nhỉ, đã xa dòng họ bò lâu
lắm, lâu lắm rồi, nó không biết đồng loại đang làm gì, ôi, không khí trong
khóm cỏ nước ở bờ sông và ngọn cây trên đỉnh núi trong sương mù màu
xanh lúc sáng sớm tươi mới biết chừng nào! Tiếng chim hót sao mà ríu rít
thế, lảnh lót thế! Dòng suối chảy sao mà trong xanh thế! Chẳng phải bọn nó
đang gặm cỏ tại đó, cái lưỡi dài dài lè ra, rồi liếm một cái ngon ơ như lưỡi
liềm một nắm cỏ non đã nằm gọn trong mồm? Sau đó tập trung đứng ở dốc
núi thoai thoải, thả sức cựa quậy thân thể, thi nhau các bộ xương và cơ bắp
của mình, hắt hơi và rống lên, những tiếng rống kéo dài ấy vang ra va vào
vách núi xa xa, rồi đập trở lại, chẳng phải ầm ầm cả thung lũng và khe núi
đó sao? Thế là ào ào đi qua một trảng cỏ xanh, cào cào châu chấu bay nhẩy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.