PHẾ ĐÔ - Trang 551

ngoài nhao nhao xô đến hỏi:
- Ông Hiền sao rồi?
Trang Chi Điệp đáp:
- Ông ấy đã chết.
Anh cứ ôm hộp gối đi dọc theo hành lang, ra đến ngoài ngôi nhà gác, anh
đứng tại chỗ. Mặt trời phả xuống rát bỏng, rọi thẳng vào mắt khiến anh
mấy lần mở ra mà không được. Mọi người ùa cả vào phòng, bác sĩ y tá
cũng chạy đến. Họ lặng lẽ ngắm nhìn tất cả. Y tá bắt đầu nhấc ống thở
trong mũi Chung Duy Hiền ra, gấp hai mép khăn trải giường lại, tết thành
một cái nút rất to. Hai y tá liền đẩy một cái xe chở xác vào khiêng Chung
Duy Hiền đã được bọc trong chiếc khăn trải giường màu trắng lên xe. Y tá
hỏi:
- Ai là gia đình của người chết?
Không ai trả lời. Y tá lại hỏi một lần nữa:
- Ai là gia đình của người chết?
Ngưu Nguyệt Thanh đang ngây người dựa vào tường, đột nhiên hỏi:
- Ô, có chuyện gì vậy?
Y tá bảo:
- Chiếc khăn trải giường này đã thuộc về ông ấy. Chị ra cơ quan viện
nộp năm đồng nhé!
Xe chở xác được đẩy khỏi nhà gác, bánh xe trục trặc, cứ xiêu xiêu vẹo vẹo,
kêu cành cạch cành cạch. Trang Chi Điệp quay đầu lại, chiếc xe chở xác
đẩy ra lối cửa của ngôi nhà gác, trong ánh nắng như đổ lửa trông như một
thỏi thép vừa ra lò, hoặc là một xe thuỷ tinh được chở ra từ cung thuỷ tinh
thần thoại. Ở đầu của chiếc khăn trải giường trắng kia, một cái gì tròn tròn
cứ lắc sang bên này lại lắc sang bên kia của sàn xe khi nó được đẩy qua ba
bậc thềm thâm thấp, trông như quả dưa hấu đựng trong cái túi vải.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.