PHẾ ĐÔ - Trang 555

Đường Uyển Nhi đáp:
- Người chết rồi, sợ gì nữa chứ? Công khai nói rõ sự thật, người ngoài
chỉ có thể ca ngợi ông Hiền và thầy Điệp là người tốt, đã làm những việc
của tình yêu chân chính.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Nếu nói ra mình chỉ có thể thông cảm với ông Hiền, tung ra sự thật,
thì ngoài xã hội liệu có mấy người hiểu ông ấy như mình? Xét cho cùng thì
ông ấy có gia đình, nói về tình yêu, thì hai đã sống một đời, lại có một đứa
con ngở ngẩn, tại sao bảo không có tình yêu?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Hai chuyện ấy khác nhau chứ? Đêm nằm ngủ trên giường em cứ
nghĩ, cái ông Hiền ấy, bảo đáng thương thì cũng đáng thương, bảo không
đáng thương thì cũng không đáng thương. Tóc bạc đầy đầu, hoa hồng đầy
trái tim, ông ấy sống cũng thoải mái đáo để, chỉ tiếc người tình kia không
có thật….
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Nếu có thật, thì chị kia có dám đến không?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Sao lại không dám đến? Nếu là em, biết ông Hiền có tình cảm như
vậy, em sẽ đến ôm xác ông khóc một trận hẳn hoi.
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Em ư? Ai bì với em được – nói xong lại thấy không hay liền bảo –
Chị không chấp nhận nói người tình thế này thế kia, người tình chẳng phải
là gái điếm, là bán dâm hay sao? Uyển Nhi nàym em nói với chị còn không
sao, chứ nói với người khác không biết lại chuốc lấy rắc rối dị nghị cho mà
xem! Liễu Nguyệt ơi, canh gừng đã được chưa?
Đường Uyển Nhi bị xạc cho một mẻ, ngượng chín mặt, không có chỗ nào
để chui xuống đất, chị ta liền đứng dậy nói:
- Để em xuống xem nào?
Nói xong đi ra bếp, Ngưu Nguyệt Thanh nhìn Trang Chi Điệp hỏi:
- Anh xử lý như thế nào với những bức thư trong hộp gối kia? Có lẽ
cho đốt cùng với ông Hiền nhỉ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.