PHẾ ĐÔ - Trang 562

rệp khô này vẫn chưa chết, rơi trên thân người và súc vật, thấy máu là sống
ngay. Ông yêu cầu dân chúng không nên hốt hoảng, cũng không nghe bất
cứ tin nhảm nhí nào, cục y tế thành phố đã cử hàng chục đội khử trùng đi
khử độc ở vùng đất trũng, nạn rệp này sẽ được chặn đứng nhanh chóng.
Liễu Nguyệt thở phào một cái, bảo:
- Ồ, thì ra là con rệp cắn người, cắn đến mức đau lòng người!
Ngưu Nguyệt Thanh hỏi:
- Em nói gì thế Liễu Nguyệt?
Liễu Nguyệt đáp:
- Em bảo hễ rệp cắn một cái là lòng người buồn tê tái.
Ngưu Nguyệt Thanh không bảo sao, nhưng lại hếch mũi hỏi:
- Quái, có mùi gì hôi quá nhỉ?
Liễu Nguyệt đáp:
- Chắc là thầy Điệp chưa rửa chân?
Ngưu Nguyệt Thanh bảo:
- Không phải chân thối, con rệp chuyên cắn của hôi thối, thầy Điệp
của em có bị cắn ở chân đâu?
Trang Chi Điệp cười hềnh hệch bảo:
- Hai con quỷ một to một nhỏ, lòng dạ to bằng cái đấu, đào đâu ra
thiên tài như thế nhi?
Ngưu Nguyệt Thanh và Liễu Nguyệt không nhịn được cười.
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Em bì sao được với Liễu Nguyệt!
Liễu Nguyệt bảo:
- Đừng khiêm tốn thế, em phải học chị đấy!
Ngưu Nguyệt Thanh nói:
- Em hỗn lắm đấy, suốt ngày đấu khẩu với chị!
Liễu Nguyệt bảo:
- Không đấu khẩu thì đâu có vui nhộn được? Nếu thay người khác,
muốn em đấu khẩu với họ, em chả buồn đấu đâu.
Ngưu Nguyệt Thanh vui vẻ ôm Liễu Nguyệt nói:
- Em quả là oan gia của chị!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.