PHẾ ĐÔ - Trang 628

Trang Chi Điệp nói:
- Con đường này đi theo hướng đông sẽ đến bệnh viện tâm thần, cho
nên anh nhớ tới cô ấy, còn em thì đang cay cú uống nhiều dấm chứ gì? Nếu
cô ấy không bị điên, không biết em sẽ thế nào nhỉ?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Em thế nào ấy à? Thoả mãn anh, đi bệnh viện, để em coi cô ta xinh
đẹp đến mức nào, chỉ sợ anh đến thăm, ngược lại chỉ đau khổ cho trái tim
cô ấy. Cô ấy đứng lẻ loi trong cửa sắt, còn anh thì khoác tay người đẹp ở
bên ngoài.
Nghe nói vậy, Trang Chi Điệp cũng đâm ra do dự, anh nói:
- Vậy thì anh không đi nữa, cô ấy là người điên. Có lẽ cũng không
nhận ra anh đâu!
Đường Uyển Nhi hỏi:
- Nhưng anh có muốn không?
Cặp mắt chị ta chớp chớp, cười toe toét. Trang Chi Điệp bứt một cây cỏ
định nẹt chị ta, chị ta nhảy tâng tâng xuống cái bờ cạnh đường bảo đi đại
tiểu tiện. Trong vạt cỏ cao ngang người, chị ta bước đi, mái tóc tung tẩy
trên đầu ngọn cỏ, chợt ẩn chợt hiện, trông rất mê ly, cảnh vật đẹp vô cùng.
Trang Chi Điệp bảo:
- Ngồi xổm xuống, trên đường có xe, đừng để người trên xe nhìn thấy
mông em.
Đường Uyển Nhi đáp:
- Anh ta đã nhìn thấy một hòn đá trắng.
Rồi chị ta khe khẽ cất giọng hát. Đường Uyển Nhi chưa hát dân ca bao giờ.
Hát được mấy câu thì Trang Chi Điệp nhớ đến khung cảnh Liễu Nguyệt đã
từng hát dân ca Thỉêm Bắc. Anh hỏi:
- Uyển Nhi cũng hát được chứ?
Đường Uyển Nhi đáp:
- Sao em lại không biết?
Trang Chi Điệp hỏi:
- Điệu gì vậy?
Đường Uyển Nhi đáp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.