PHẾ ĐÔ - Trang 626

- Ông nói cái gì vậy? Tôi có báu gì ngưu hoàng hay không ngưu
hoàng. Tôi là tôi tức, để có ngưu hoàng, thì mắt cứ trợn lên nhìn nó chết
hay sao? Nó cũng là một người trong nhà tôi. Ông cứ cắt thuốc, để nó uống
rồi nghỉ ngơi tử tế.
Tiêu Thọt nói:
- Người như chị có một, tôi mới gặp lần đầu tiên, tốt bụng thì tốt
bụng, nhưng tôi nói với chị, muốn chữa khỏii là tôi không chữa nổi đâu, có
lẽ cũng không ai chữa được. Nghe tôi đi, ngày mai gọi người giết đi, còn
có thể rót được ít thịt, nếu giết muộn, thì bò không cứu chữa được, mà thịt
trên người nó cũng khô xác hết.
Chị Lưu quay người chạy vào trong nhà khóc nức nở. Chồng chị Lưu dặn
vợ nấu cơm cho Tiêu Thọt, chị cũng phớt tỉnh, vẫn cứ khóc. Anh Lưu sốt
tiết lên, mắng vợ:
- Chồng mụ chết hay sao mà mụ hờ thảm thiết thế hả? – mắng xong
nhìn Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi, có phần ngượng nghịu. Anh ta
nói:
- Bà xã nhà tôi ương bướng lắm, anh chị cứ ngồi chơi, chờ lát nữa cô
ấy sẽ làm cơm cho chúng mình ăn.
Trang Chi Điệp nói:
- Chị Lưu nuôi con bò này đã lâu, trong lòng thương xót đấy mà,
chẳng phải một mình chị ấy, ngay đến tôi đã từng uống sữa nó, nghe xong
cũng đau đớn lắm.
Trong nhà liền nổi lên xủng xoảng tiếng xoong chậu và nước rửa. Anh Lưu
hỏi:
- Mình hoà bột đấy à? Vậy thì nấu một ít canh mì.
Một lúc sau, chị Lưu bưng cái chậu ra, trong chậu lại là cháo đậu xanh sền
sệt, chị để sát mõm cho con bò ăn. Tiêu Thọt tỏ ra khó chịu nói:
- Tôi không ở lâu được, thôn trước mặt còn có người gọi tôi đi khám
bệnh cho bò, Anh cho xin tiền khám bệnh. Con bò này không cứu được
đâu, tôi cũng không đòi anh nhiều, anh cứ trả tám đồng mười đồng tuỳ ý.
Anh Lưu giữ ông ta lại nhưng không giữ được, đã trả tiền và tiễn Tiêu Thọt
ra cổng. Trang Chi Điệp và Đường Uyển Nhi thấy chị Lưu đau khổ cũng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.