PHẾ ĐÔ - Trang 629

- Điệu hoa cổ ở Thiểm Nam.
Trang Chi Điệp hớn hở giục:
- Hay lắm, em hát lại lần nữa đi.
Đường Uyển Nhi vừa nhìn một tổ kiến bị nước giải xối chảy, vừa khe khẽ
hát:
Làn môi nhớ anh, mà sao khó nói
Ngọn tóc nhớ anh, sợi dây đỏ khó tranh
Con ngươi mắt nhớ anh, nhìn người hóa ra anh
Cái đầu lưỡi nhớ anh, mỡ muối dấm tương khó nếm
Đứng cạnh đường, Trang Chi Điệp vừa nghe, lại vừa e sợ người đi qua
cũng nghe thấy mà nhìn sang. Anh đứng gác, nhìn trước ngó sau, nghẹo cổ
sang bên trái bên phải. đầu tiên có một con thỏ rừng vụt chạy từ bên này
sang bên kia đường, nhanh như một cái bóng lướt qua sau đó lại thấy ở
trước mặt có bốn năm người đứng cách khoảng một cây số vội vàng hạ
thấp giọng, giục:
- Thôi đừng hát nữa.
Nhưng lại thấy những người kia không có ý đi tới biết ngay đó là trạm đỗ
xe, liền yên chí mở bao thuốc ra hút. Song giữa lúc ấy một chiếc xe chở
khách đến đỗ tại chỗ, trên xe có một người đi xuống, đang đi tới. Trang Chi
Điệp vội vàng hỏi Đường Uyển Nhi đã xong chưa. Lại nhìn người đang đi
đến, bỗng dưng giật nảy mình ngạc nhiên, vì đã nhận ra đó là A Xán.
Trang Chi Điệp gọi một tiếng. A Xán nghe thấy ngẩng lên nhìn, ánh nắng
mặt trời rọi vào mặt hình như làm chị nhìn không rõ, tay che trán nhìn, chợt
lặng người di, rồi quay người chạy trở lại. Người lên xe đã lên hết, cửa xe
đã đóng. A Xán cứ đập thình thình vào cửa xe và gọi to. Cửa xe đã mở, A
Xán len người chen luôn vào. Trang Chi Điệp vừa chạy đến dưới cửa xe thì
cánh cửa đóng sầm một cái, vạt áo sau của A Xán liền bị kẹp vào khe cửa,
xe phóng đi. Trang Chi Điệp tay vẫy gọi:
- A Xán ơi! A Xán! Tại sao em không gặp anh hả? Tại sao em trách
anh hả? Em đang ở đâu thế?
Trang Chi Điệp hất tay đuổi cho xe chạy, rồi trở lại đứng chỗ ban nãy.
Chiếc xe đã đi xa, Trang Chi Điệp ngồi phịch xuống bã cỏ. Đường Uyển

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.